Chương 47

Cái gọi là “Bằng hữu nhìn thấy”, tất nhiên chỉ là cái cớ. Nhưng quan trọng là, Dung Hoàn có thể từ hệ thống biết được cấu tạo bên trong của "Bóng đêm". Nơi như này, sợ cục cảnh sát tới bắt, cũng sợ chung quanh có người nháo chuyện, đều sẽ ra vào nơi quan sát các cameras, mà hồ sơ theo dõi đều sẽ được nhân viên công tác cất trong phòng cất giữ ở trong “Bóng đêm”.

Chỉ cần đem video năm trước Vương Tử Hiên đi vào trộm ra, chuyện khiến hắn vào đường cùng coi như đã hoàn thành một nửa.

Sau hẻm “Bóng đêm” gần thương trường với chợ bán thức ăn, là một cái phố tương đối hẻo lánh, tới thời điểm bảy tám giờ buổi tối, là khoảng thời gian tốt nhất, bên trong nhân viên phục vụ vội vàng, tần suất người đi vào phòng cất giữ sẽ vô cùng ít.

Khi phòng cất giữ hoàn toàn không còn ai, chẳng được bao lâu, có một thân ảnh nhanh nhẹn chạy lấy đà nửa thước, theo điều hòa bên ngoài trèo lên trên lầu hai, chân dài đạp lên bên cạnh, móc châm trong túi quần ra cạy cửa sổ, mân mê vài phút sau, dễ như trở bàn tay mà mở cửa sổ đang khóa ra.

Dung Hoàn ở dưới ngưỡng cổ đến ê ẩm, thẳng đến khi thấy Nguyên Duẫn rộng mở một chân nhẹ nhàng đá mở cửa sổ, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

“Nguyên Duẫn, kéo tôi một chút.” Dung Hoàn nhỏ giọng nói.

Nguyên Duẫn bình tĩnh mà cúi đầu nhìn hắn một cái, ước lượng độ cao, thật lâu không có vươn tay ra. Khi Dung Hoàn nhịn không được muốn dựa vào lực ma sát theo chân tường trèo lên trên, bóng người bên trên bỗng nhiên rơi xuống, Nguyên Duẫn nhảy xuống, rơi trên mặt đất linh hoạt đến cực điểm một chút âm thanh cũng không có.

Dung Hoàn hoảng sợ, nhanh chóng ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ, còn tưởng rằng bên kia có người tới. Nhưng Nguyên Duẫn lại không rên một tiếng mà vòng ra phía sau hắn, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đôi tay vòng lấy đầu gối hắn, bỗng nhiên đứng lên, nhấc hắn lên trên cao .

Dung Hoàn nhịn không được thấp giọng cười: “Anh Duẫn, lực cánh tay thật lợi hại nha.”

Nguyên Duẫn nghe hắn trêu chọc cả người liền cứng đờ, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy —— ngước mắt cảnh cáo nhìn hắn.

Dung Hoàn đã thăm dò được hắn ngoài mạnh trong yếu, nên không sợ chút nào cả, cười tiến đến điều hòa bên ngoài, dùng tay nắm trụ sắt, tay chân nhẹ nhàng trèo lên trên.

Lúc này, Nguyên Duẫn bên cạnh hắn đã mượn vách tường nhảy lên, ngồi xổm trên cửa sổ, vươn cánh tay về phía hắn.

Hai người rất nhanh đã vào bên trong phòng cất giữ. Bên trong không bật đèn, loạn thành một đoàn, nương theo ánh trăng còn có thể thấy được áo ngực cùng qυầи ɭóŧ trên mặt đất, cùng với một chút dịch gì đó. Mặt Dung Hoàn đỏ lên, vội vàng nhìn Nguyên Duẫn, lại thấy Nguyên Duẫn ngây thơ đến cực điểm, như không thấy, tầm mắt cũng chưa dừng lại, lập tức đi đến tìm kiếm băng ghi hình trên các kệ.

Lúc trước Dung Hoàn nói với Nguyên Duẫn là bằng hữu của mình tháng mười hai năm trước đã nhìn thấy Vương Tử Hiên ra vào nơi này, như vậy bọn họ chỉ cần tìm được băng ghi hình tháng mười hai năm trước là được. Hệ thống đã sớm nói rõ cho hắn phương hướng, bởi vậy Dung Hoàn vào sau phòng lưu trữ, ánh mắt đầu tiên đã biết thứ muốn tìm ở đâu, nhưng tránh khiến cho Nguyên Duẫn hoài nghi, hắn cọ tới cọ lui một hồi lâu, mới vui mừng mà nhỏ giọng kêu lên: “Tìm được rồi!”

Nguyên Duẫn đi tới, cầm lấy camera nhìn.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng lưu trữ bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh ve vãn đánh yêu.

Người nọ đi rất nhanh, hoàn toàn chính là sau khi nghe được âm thanh một giây, liền đẩy cửa ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai thiếu niên không rõ bộ dáng bên cạnh cửa sổ, tức khắc hoảng sợ, còn tưởng rằng có trộm, liền chạy vọt qua ——

“Ai? Đang làm gì?!”

Còn chưa tới gần cửa sổ, một thiếu niên trong đó liền kéo kệ để hàng trống không xuống, tức khắc rầm một cái, dọa hắn chết khϊếp, chờ hắn phản ứng lại, lại thấy người nọ dẫn đầu nhảy xuống, thân thủ nhanh nhẹn giống như con báo, ngay sau đó, một người khác ngồi xổm bên cạnh điều hòa bên ngoài cũng thử tính nhảy xuống dưới.

“Đệch! Có trộm!” Người này trợn tròn mắt, chạy nhanh tông cửa xông ra, đi gọi người.

Độ cao từ lầu hai ước chừng cao hơn 3 mét, bò lên dễ dàng, nhảy xuống lại khó. Dung Hoàn ở cạnh điều hòa bên ngoài hơi do dự, Nguyên Duẫn ở dưới giang hai cánh tay về hắn, nhíu mày nhìn cổng lớn “Bóng đêm” cãi cọ ồn ào, hạ giọng, nói giọng khàn khàn: “Nhảy! Tôi đỡ cậu!”

Dung Hoàn lúc này mới liều mạng, hấp tấp mà nhảy xuống.

Độ cao này ngày thường đóng phim đều phải gắn đồ bảo hộ, cứ như vậy nhảy xuống nếu không khống chế tốt góc độ lực đạo nói không chừng sẽ gãy một chân. Nhưng cảm giác lạnh băng dưới mặt đất không có, mà là rơi vào trong ngực một thiếu niên hơi có chút thịt, ngay sau đó hai người ngã ở trên mặt đất.

Mắt thấy vài người bên kia lao từ của lớn “Bóng đêm” tới, Dung Hoàn chỉ cảm thấy tim bang bang nhảy, ba chân bốn cẳng từ trên người Nguyên Duẫn bò dậy, khẩn trương hỏi: “Không bị thương chứ?”

Quét từ trên xuống dưới liếc nhìn Nguyên Duẫn một cái, cũng không vô nghĩa, kéo hắn một đường chạy như điên.

Những người đuổi theo tới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bị trộm, lại không biết bị trộm cái gì, vì thế cũng kêu to mắng to mà đuổi không dứt. Dưới chân hai người quả thực như gió, chạy như điên quần áo đều bị gió thổi phồng lên, tóc ngã trái ngã phải, vọt tới góc đường phố xá sầm uất, vội vàng mở cửa một chiếc xe taxi ngừng ở ven đường, đi lên.

“Mau mau mau! Tài xế! Lái xe!” Dung Hoàn từ trong túi móc ra một trăm. Tài xế kia cũng hoảng sợ, dẫm chân ga liền chạy nhanh xông ra ngoài. Một đám người phía sau đuổi theo, không thấy rõ mặt hai thằng nhóc này, không khỏi tức giận chửi ầm lên: “Mẹ nó, tật xấu gì đây, lá gan thật to, trộm được đồ ở nơi của lão tử?”

Dung Hoàn thở hổn hển quay đầu lại, từ cửa kính sau xe nhìn bọn họ tức muốn hộc máu, tức khắc vô cùng đắc ý, nhịn không được duỗi tay đem cổ Nguyên Duẫn dùng sức ôm, cuồng tiếu nói: “Bọn họ đem người đuổi theo, trở về lại phát hiện chỉ là thiếu một băng ghi hình râu ria, không chừng sẽ tức chết!”

Không nghe thấy Nguyên Duẫn hé răng, hắn nghiêng đầu, liền thấy tầm mắt Nguyên Duẫn dừng ở trên mặt mình, con ngươi phảng phất cũng có ý cười nhàn nhạt.

Nhưng ngay sau đó nhìn thấy hắn thò qua, Nguyên Duẫn bỗng nhiên hoảng loạn mà dời mắt, thấp thấp quát: “Buông tay”

“Quỷ hẹp hòi, ôm một chút thôi mà, không lấy ra!” Dung Hoàn tiếp tục ôm cổ hắn, còn cố ý muốn ngồi sát vào hắn, hơi bật lên trên cổ hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày: “Đúng rồi, có chỗ nào trầy da không?”

Nguyên Duẫn không để ý đến hắn, còn từ trong túi đem băng ghi hình kia móc ra, bỏ vào cặp sách chính mình. Nhưng mới vừa kéo khóa kéo ra, đã bị Dung Hoàn bắt được tay, cả người Nguyên Duẫn tức khắc căng chặt ——

“Hỏi cậu, cậu cũng không để ý đến tôi, hơi trầy da rồi.” Dung Hoàn thúc giục tài xế, “Bác tài, mau, giúp cháu mở đèn ghế sau với, tối quá!”

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn hai người làm ầm ĩ liếc mắt một cái, đem đèn phía sau mở lên.

Dung Hoàn thấy rõ, nhíu mày nhìn chằm chằm ngón tay phải của Nguyên Duẫn, mới vừa rồi hai người lăn lộn trên mặt đất, đầu hắn không có đυ.ng lên mặt đất, cảm giác như được thứ gì đỡ cái ót, quả nhiên, mu bàn tay của Nguyên Duẫn đều trầy da, còn có hạt cát dính vào.

Vết thương tuy rằng không lớn, nhưng thoạt nhìn vẫn làm người đau lòng, tơ máu chảy ra, da mấy khớp xương ở ngón trỏ cũng tróc ra, hạt cát còn dính vào bên trong, nếu để bản thân Nguyên Duẫn tự xử lý, không chừng dùng nước lạnh rửa là xong.

Dung Hoàn chỉ cần tưởng tượng đến mỗi khi Nguyên Duẫn bị thương, trở về đều vô cùng tùy tiện mà dùng nước rửa, thuốc cũng không thoa, cảm giác cao hứng khi lấy được băng ghi hình cũng mất đi một nửa. Hắn không chịu nổi khi nhìn thấy người này ở trước mắt mình bị thương, vô luận là đời trước hay là một đời này.

Vì cái gì có người có thể cẩm y ngọc thực(*1), trong nhà hòa thuận, được bạn học yêu thích, ngày lễ ngày tết xuất ngoại chơi, mà có người lại vỡ đầu chảy máu cũng không có ai quản, còn bị người khác coi như hồng thủy mãnh thú(*2) tránh ra thật xa, cho dù về nhà cũng chỉ có một chiếc giường lạnh như băng.

*1:Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang

*2:Con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm.)

Trong lòng Dung Hoàn rối tung các loại cảm xúc, yết hầu giật giật, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nhúc nhích, cặp sách của tôi có mang theo povidone cùng tăm bông, trước tiên phải giúp cậu đem hạt cát ra .”

Tài xế tò mò, hỏi: “Các cậu là học sinh cao trung nhỉ, ngày thường đều không học tập sao, sao trong cặp sách cậu còn có cồn với băng vải, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị vì bộ lạc mà xông lên ẩu đả sao?!”

Trong lòng Dung Hoàn khó chịu, mới không có tâm tư đi để ý tới sự trêu chọc của tài xế.

Mà Nguyên Duẫn vẫn mặt vô biểu tình, nhưng lại rất khốc liệt, làm tài xế có chút cảm thấy không thú vị, hậm hực mà quay đầu lại chuyên tâm lái xe.

Ghế sau xe.

Dung Hoàn không màng Nguyên Duẫn kháng cự, phi thường kiên cường mà kéo qua, chặt chẽ kẹp ở giữa đầu gối, ngay sau đó vặn nở nắp povidone, móc tăm bông ra. Cầm tăm bông, đầu gối mới buông tay Nguyên Duẫn ra, Nguyên Duẫn như là lập tức muốn rụt tay đi, Dung Hoàn không để hắn như ý muốn, nhanh chóng duỗi tay túm chặt hắn.

Hắn đem bàn tay trầy da của Nguyên Duẫn nắm ở lòng bàn tay, cúi đầu, trước dùng tăm bông đem hạt cát dính ở mu bàn tay lấy ra, lại dùng tăm bông chấm lấy povidone giảm nhiệt ——

Mà Nguyên Duẫn tựa hồ không hề giãy giụa, chỉ là rũ mắt nhìn chằm chằm hắn. Dung Hoàn cũng mặc kệ hiện tại hắn có biểu tình gì, dù sao, chính mình không thoa thuốc cho hắn trong lòng lại khó chịu, ai cũng không thể làm mình khó chịu.

Chính là thoa được một nửa, Dung Hoàn lại nhớ tới vết thương trên cánh tay Nguyên Duẫn không biết thế nào, liền nhịn không được nhăn mi lại, thật muốn oán trách vài câu: “Lần sau có chỗ nào bị thương, chủ động dến tìm tôi, thuốc của tôi không phải đều cho cậu sao? Nhưng tốt nhất vẫn là đừng bị thương…… sao có thể bị thương chứ……” Nói đến phía sau đã cố nén vài phần chua xót.

Cả người Nguyên Duẫn cứng đờ mà rũ mắt, nhìn động tác Dung Hoàn thật cẩn thận, cùng với đôi mắt cơ hồ sắp tràn ra đau lòng —— hô hấp đối phương nhẹ nhàng dừng ở mua bàn tay lạnh lẽo của hắn, độ ấm nóng rực, tựa như có thể hòa tan hết thảy. Chỉ vài giây như vậy, đại não Nguyên Duẫn không thể nghĩ được bất luận cái gì.

Giống như lần trước, cậu ấy thấy vết thương trên cánh tay mình, vành mắt còn đỏ.

Nguyên Duẫn cơ hồ không dám tiếp tục nhìn, xoay đầu đi, trong lòng bàn tay có mồ hôi.

Hắn rất khẩn trương, như lưỡi dao sắc bén gặp thứ gì đó mềm mại, trong lòng thậm chí còn hiện lên hốt hoảng từ trước đền giờ chưa từng có.

“Xong.” Dung Hoàn đem mấy hạt cát cuối cùng lấy ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi thoa cho Nguyên Duẫn povidone giảm nhiệt, lúc này mới buông tay Nguyên Duẫn xuống.

Nguyên Duẫn lùi tay về, mặt vô biểu tình mà nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay lại không theo khống chế mà nắm chặt. Hắn nhấp chặt môi, lúc này hắn cũng không biết, tim hắn đập rất nhanh, đã vượt qua tần suất bình thường nhảy lên của trái tim.