Chương 48

“Giúp tôi một chút.” Sân tennis, Dung Hoàn gọi Cừu Nhã Như sang một bên.

Tiết thể dục nam sinh nữ sinh đều tách ra, nữ sinh lúc này đều ở sân tennis, thấy giáo thảo tự mình đến gọi, đều ồn ào che miệng, Cừu Nhã Như cũng hơi hơi có chút mặt đỏ.

Nhưng đi theo Dung Hoàn tới một góc, lại phát hiện dưới gốc cây còn có một người khác đang ngồi xổm. Nguyên Duẫn chuyển động bình nước khoáng ở trên ngón tay, nâng mí mắt lạnh như băng mà liếc nhìn cô một cái.

Cừu Nhã Như thiếu chút nữa quay đầu chạy.

“Làm, làm gì?” tuy rằng cô tin Cảnh Nhất Xí, biết sẽ không có việc gì, nhưng loại cảm giác bỗng nhiên đứng gần Diêm Vương sống tam ban, vẫn làm cô lạnh hết sống lưng, vốn dĩ muốn nói giỡn câu “Giáo thảo có chuyện gì phân phó”, nhưng nhìn cái bản mặt vô biểu tình kia của Nguyên Duẫn, lời nói tới bên miệng lại đông cứng mà biến thành một câu thật cẩn thận —— “Các cậu, có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ sao?”

“Thật ra là có.” Dung Hoàn cười nói: “Cậu có biết Tô Nguyệt khoa văn học lầu dưới không?”

“Biết thì cũng có biết, nhưng không quá rõ, khi ở trong đội vũ đạo đã gặp qua vài lần.” Cừu Nhã Như nói. Trong lòng đồng thời cũng có suy nghĩ, Tô Nguyệt là hoa khôi khoa văn học, Cảnh Nhất Xí tìm cô ấy có thể có chuyện gì, không phải là tìm cô ấy vì ——? Nhưng thoạt nhìn lại không giống, ngược lại như là Cảnh Nhất Xí thay Nguyên Duẫn tìm cô ấy.

Dung Hoàn nói: “Vậy được rồi, sau khi tan học buổi chiều cậu giúp tôi gọi cô ấy vào phòng học một lát, đúng rồi, đừng nói là chúng tôi nói.”

Cừu Nhã Như nghĩ thầm:…… Chẳng lẽ là Nguyên Duẫn muốn đuổi theo Tô Nguyệt? Tô Nguyệt kia cũng quá xui xẻo rồi!

Tuy rằng có điểm không đành lòng, nhưng cô vẫn gật gật đầu.

Sau khi đem băng ghi hình lấy ra, mới phát hiện chuyện này vẫn phải cần Tô Nguyệt thúc đẩy một phen.

Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn ở ngoài trường học tìm thấy dấu vết trong băng ghi hình, tìm hai lần, quả nhiên, tìm được tổng cộng hai nơi có dấu vết, vào khảng thời gian 3-4 giờ 25 phút cùng 7-8 giờ, đã phát hiện ra tung tích của Vương Tử Hiên!

Tiểu tử này đi theo một đống người không quen biết ra vào loại nơi này, trong đó còn có một lần qua loa mặc áo gió bên ngoài đồng phục đã trực tiếp đi vào, có thể nói là vô cùng nóng vội.

Chỉ tiếc là, sau khi xem xong mới phát hiện, trong quán bar “Bóng đêm” đã xảy ra cái gì, lại không có biện pháp tìm được bằng chứng —— rốt cuộc bên trong loại nơi này phần lớn đều không có cameras.

Nhà hắn lại có tiền, không chừng ba hắn tới trường học hơi chút áp xuống, là có thể thật sự áp xuống.

Nhưng Dung Hoàn muốn một kết quả không chỉ là làm Vương Tử Hiên ghi tội là xong, mà là muốn cho loại bại hoại này hoàn toàn rời khỏi trường học! Làm bẩn thiếu nữ trong sạch, nếu không có Nguyên Duẫn, cả đời cô gái kia thật sự đã bị hủy rồi, hiện tại cũng bởi vì loại Vương Tử Hiên ghê tởm này mà có bóng ma tâm lý.

Mà Nguyên Duẫn muốn kết quả càng thêm lời ít ý nhiều: “Khiến hắn thân bại danh liệt.”

Nhưng từ khi Vương Tử Hiên bị Nguyên Duẫn đánh tơi bời một trận, Tô Nguyệt ở trong trường nhìn thấy một trong hai người Nguyên Duẫn cùng Vương Tử Hiên, đều hoàn toàn đi đường vòng, như tránh yêu quái!

Cô có chút gió thổi cỏ lay đã sợ tới mức không chịu được, hiện tại Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn đi. cũng không có khả năng gọi một mình cô ra.

Cần phải tìm một cô gái làm cầu nối, cho nên mới tìm tới Cừu Nhã Như.

Tan học, phòng học trống không.

Cừu Nhã Như thần bí hề hề mà kéo Tô Nguyệt tới, Tô Nguyệt thấy cô gái này hưng phấn bát quái, theo bản năng cũng cho rằng có người nào định thổi lộ mình, loại chuyện sau khi tan học này còn rất thường thấy. Nhưng hiện tại cô đối với loại chuyện này rất kháng cự, nếu không có Cừu Nhã Như làm bạn, cá nhân cô căn bản là sẽ không tới.

Ai biết, mới bước vào cửa phòng học, đã thấy Cảnh Nhất Xí cùng Nguyên Duẫn đứng ở đằng kia.

Tô Nguyệt cơ hồ là lập tức lui một bước chạy, nhưng cửa đã bị Nguyên Duẫn vài bước đi tới, thật mạnh đóng lại.

Con ngươi hắn vừa nhấc, còn chưa nói lời nào, Tô Nguyệt đã thiếu chút nữa bị dọa khóc ——

Cô từng thấy Nguyên Duẫn đánh nhau.

Rất thô bạo, xương cốt không ngừng lộ ra bén nhọn, còn có loại không sợ chết nhàn nhạt. Mặc dù là giúp cô, lại vẫn làm cho cô cảm thấy lông tơ đều dựng thẳng lên.

Tô Nguyệt run run hạ giọng, hỏi: “Các cậu muốn làm gì? Tôi không thể làm chứng! Tôi còn muốn học hết cao trung, thi đại học, một khi làm chứng, trường học lại không phải kín không kẽ hở, khẳng định là sẽ có bạn học biết!”

Cừu Nhã Như thấy không khí giữa ba người không đúng, lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại: “Đây là làm gì, không phải muốn thổ lộ sao?”

“Ngồi trước đã, Tô Nguyệt, cậu sợ cái gì? Chúng tôi sẽ không để cậu dùng tên thật đứng ra làm chứng.” Dung Hoàn kéo hai cái ghế dựa qua, thái độ rất ôn hòa, vô cùng bình tĩnh mà để hai cô gái ngồi xuống, sau đó xua xua tay với Nguyên Duẫn, để hắn tránh ra, tránh cho hai người họ bị dọa.

Cả khuôn mặt Nguyên Duẫn đều tràn ngập “Không kiên nhẫn” cùng “Bực bội”, lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Nguyệt một cái, đi đến bên cạnh bảng đen dựa vào tường.

Đối mặt là ánh mặt trời rộng rãi nhân duyên tốt giáo thảo Cảnh Nhất Xí, Tô Nguyệt mới từ cái loại trạng thái kinh hoảng thất thố bình tĩnh lại, cô nhỏ giọng nức nở, ngay sau đó trong tay đã bị Dung Hoàn nhét vào một phong thư, một chồng thật dày, bên trong giống như có rất nhiều ảnh chụp, còn có một cái USB nhỏ.

Tô Nguyệt không rõ nguyên do, mở phong thư ra nhìn, biểu tình liền đình trệ.

Đó là một xấp ảnh chụp, như từ một đoạn video nào đó in ra, tuy rằng là trắng đen, còn có chút mờ, nhưng một ít trong đó lại có thể rõ ràng nhìn thấy mặt Vương Tử Hiên, cùng với sau lưng hắn, bảng hiệu câu lạc bộ đêm vô cùng nổi bật, người trưởng thành đều biết đó là nơi nào, cho dù không biết, bối cảnh một ít hoa hòe lộng lẫy lộ ra chân thịt nữ nhân tại cửa quán bar cũng có thể khiến người ta ngầm hiểu một vài điều.

“Những thứ này ở đâu mà có?” Tô Nguyệt quả thực không thể tưởng tượng, trên cằm còn treo nước mắt, đột nhiên nhìn về phía Dung Hoàn.

Dung Hoàn không trả lời vấn đề này của cô, mà là yên lặng nhìn cô, nói: “Tôi không cần cậu dùng tên thật làm chứng, nhưng tôi yêu cầu cậu giả danh viết một phong thư, đem chuyện tối hôm đó từ đầu đến cuối một chữ cũng không sót mà viết ra. Sau đó tính cả mấy thứ này, trình báo lên trường học.”

Tô Nguyệt lập tức cự tuyệt: “Chuyện bữa tối ngày đó Nguyên Duẫn cũng biết, các cậu có thể tùy tiện bịa đặt một bức thư là được, vì sao nhất định phải là tôi viết?”

“Là những chi tiết chỉ có cậu biết.” Dung Hoàn nói: “Nếu vô căn cứ một ít chi tiết, sẽ rất dễ dàng nhìn ra lỗ hổng, nhưng nếu là cậu viết, chi tiết đều là chân thật, mức độ đáng tin sẽ vô cùng cao, hơn nữa còn có ảnh chụp, hoàn toàn cũng đủ để đuổi học Vương Tử Hiên. Cậu không muốn cậu ta bị đuổi học sao?”

Tô Nguyệt gắt gao nắm ảnh chụp cùng USB, do dự.

Dung Hoàn cũng nhịn không được hơi hơi nhíu mày: “Viết một lá thư hoàn toàn sẽ không khiến cậu bị bại lộ, cậu có thể dùng tay trái viết, nhờ người khác viết giùm, cậu có thể viết như thế nào cũng được, tóm lại —— như vậy cũng có thể làm lương tâm cậu dễ chịu một chút, nếu không cậu muốn cả đời khiển trách lương tâm?”

“Phải biết rằng những người khác trong trường học đều nghĩ Nguyên Duẫn sai, thậm chí còn có người truyền là bởi vì Nguyên Duẫn quấy rối nữ sinh, bị Vương Tử Hiên gặp được, Nguyên Duẫn mới đánh Vương Tử Hiên nhập viện, cậu không có trách nhiệm trong chuyện này sao?”

Âm thanh Dung Hoàn có chút cao, thấy sắc mặt Tô Nguyệt trắng bệch, liền hối hận. Có lẽ là do chính mắt nhìn thấy chuyện phát sinh sau chuyện Vương Tử Hiên, trường học xử phạt Nguyên Duẫn, các bạn học nghĩ Nguyên Duẫn bạo lực, trong lòng hắn có thiên vị, mới nói chuyện có chút nặng.

Dừng một chút, hắn lại hòa hoãn nói: “Thực xin lỗi, Tô Nguyệt, nếu cậu thật sự không muốn nói, cũng không sao, chúng tôi lại nghĩ cách.”

Cừu Nhã Như vừa mới bắt đầu còn như lọt vào trong sương mù, nghe đến đó lại ẩn ẩn đoán được rốt cuộc là chuyện như thế nào, cô nhịn không được liếc nhìn Nguyên Duẫn phía sau phòng học, ánh mắt thoáng có chút biến hóa.

“Không.” Tô Nguyệt nhéo ngón tay, cuối cùng vẫn đem phong thư kia bỏ vào trong túi, run run nói: “Tôi thử, chờ tin tức của tôi.”

Nghe được Tô Nguyệt nói đồng ý, trong lòng Dung Hoàn tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy được, chúng tôi tin cậu, với phần đồ trong tay cậu, chúng tôi còn có bản sao, cậu hủy cũng vô dụng.”

Trạng thái của Tô Nguyệt thoạt nhìn thật sự không tốt, Dung Hoàn cũng không tính nhiều lời với cô, dù sao cô đáp ứng là được, chuyện này liền có thể an bài.

Nhưng thật ra tam quan của Cừu Nhã Như có chút bị hủy, trong khoảng thời gian ngắn cả người đều loạn!

Cô và Vương Tử Hiên còn thường xuyên ở trong lớp học bổ túc cùng nhau! Vương Tử Hiên thoạt nhìn nho nhã lễ độ, mẹ là người đàn dương cầm, ba làm lớn, có thể nói Vương Tử Hiên là con nhà người ta, trừ bỏ diện mạo không bằng Cảnh Nhất Xí ra, những mặt khác so với Cảnh Nhất Xí cũng không kém, nhưng sao lại làm ra loại chuyện này ——?

Dung Hoàn nhẹ nhàng đi rất nhiều, nói: “Tôi vừa thấy cậu ta là thấy không phải loại người tốt gì, thế mà còn ở dưới quốc kỳ nói chuyện, giáo viên trong trường còn thích cậu ta như vậy.”

“Sao có thể nhìn ra chứ?” Cừu Nhã Như đồng thời lại cảm thấy còn có một chuyện khá không thể tưởng tượng: “Cảnh Nhất Xí, vậy sao cậu lại đứng về phía Nguyên Duẫn, không phải trong trường còn có đồn đãi, là Nguyên Duẫn quấy rỗi nữ sinh bị Vương Tử Hiên bắt được sao?”

Dung Hoàn liếc Nguyên Duẫn một cái, nghĩ thầm Nguyên Duẫn sao có thể làm loại chuyện này, hắn thoạt nhìn hung hung, nhưng khi mình té ngã đều sẽ đặt tay lót ở cái ót, tâm địa mềm mại như vậy, căn bản là sẽ không làm ra loại chuyện này.

Nhưng ai nhìn vào đều nghĩ là hắn vô lại, chỉ có tôi là sáng mắt ——

Nghĩ đến đây, Dung Hoàn bỗng nhiên có chút nho nhỏ khoe khoang cùng kiêu ngạo, nhướng mày nói: “Anh Duẫn của chúng ta, chính trực thiện lương, tích cực hướng về phía trước, thành tích học tập xuất sắc, một thiếu niên vô cùng hoàn mỹ, sao có thể vô duyên vô cớ mà đi đánh một tên học sinh ba tốt tay trói gà không chặt? Khẳng định là có nguyên nhân! Tôi đương nhiên tin tưởng cậu ấy!”

Ánh mắt Cừu Nhã Như nhìn về phía hắn thập phần phức tạp: “…… Ồ.”Cả người Nguyên Duẫn đều là gai, Cảnh Nhất Xí còn cảm thấy tốt, còn chính trực thiện lương?

Ánh mắt Tô Nguyệt càng thêm phức tạp: “…… Ồ.”

Nguyên Duẫn:……

Đưa hai cô gái rời đi, Nguyên Duẫn một vai vác cặp sách, tay cắm ở túi quần đi bên cạnh Dung Hoàn, tuy rằng không rên một tiếng, thoạt nhìn khô khốc, nhưng lại nhịn không được dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, kiệt lực làm thần sắc của mình không biến hóa rõ ràng.