Chương 1: Tất cả đều là Thời Vũ

Tháng bảy, là cái tháng nóng bức nhất của năm, nhưng đối với học sinh sinh viên ở đây mà nói, thì đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất bởi chuẩn bị kỳ nghỉ hè sắp đến. Mới vào đầu tháng thôi mà sân trường bây giờ hiu hắt không một bóng dáng. Nhiều học sinh thi xong là ngay lập tức thu dọn đồ đạc về quê. Cho dù nghỉ hè sẽ có những bài tập đồ án nhưng cũng sẽ không ở trường những ngày đầu kỳ nghỉ.

Bởi vậy tòa A của trường đại học im ắng đến lạ, riêng cái lầu 5 kia, ở phòng máy tính có tiếng bàn phím đánh nhanh cách cách phá vỡ sự yên lặng đó.

Âm thanh bàn phím máy tính hỗn loạn xen lẫn vài lời nói thảo luận. Mãi cho đến tám giờ rưỡi tối cũng chưa kết thúc, suất cơm chiều còn phần ở bên cạnh máy tính.

Phần cơm hộp trên bàn đó chính là của Phó Lang, hắn là sinh viên của trường đại học A, tuy mới học năm hai nhưng có năng lực xuất chúng. Còn cùng với các bạn học hợp tác làm các hạng mục, và hạng mục lần này hắn chính là người phụ trách, chỉ cần có thông báo được duyệt là hắn đều dồn tâm huyết vào làm cho hoàn thành hạng mục đó.

Những con số tư liệu nhảy điên loạn phản chiếu lên mắt kính đầy tri thức đó, loại mắt kính của Phó Lăng là do mẹ hắn đặc biệt chế tạo bên Đức. Cho dù hắn có làm việc cả ngày với công suất tối đa thì mắt cũng không thấy mệt mỏi. Mà cái gọng kính rất nhẹ đến nổi hắn còn không có cảm giác mình đang mang kính cận.

Mà hiện tại thì cặp kính xa hoa đắt đỏ này còn kèm theo một cặp mắt kính phiến màu vàng. Chính là Thời Vũ làm cho Phó Lang, nghe nói cái này có thể làm mắt không mệt mỏi, có công dụng cách biệt sóng tử ngoại phát ra từ máy tính nên không hại đến mắt.

Phó Lang không quan tâm là không có hại gì đến mắt hay là không mệt mỏi, chỉ là cái phiến kính này kẹp sau mắt kính thường nên dễ tuột xuống, hơn nữa lại không hề thoải mái. Mà lúc này chương trình chạy bị lỗi nên phải chỉnh lên chỉnh xuống, đã thế còn chỉnh thêm cái gọng kính nữa đúng là rất phiền. Cái phiến vàng này có chút phiền toái, bất quá Phó Lang vẫn không nói rằng gì mà tình nguyện kẹp theo nó, bởi vì cái đó chính là Thời Vũ đưa cho hắn.

Trong phòng máy tính các bạn học cùng nhau thảo luận sôi nổi, nội dung từ chuyên án đến kế hoạch du lịch. Phó Lang cầm bản nội dung lên đọc vài phút liền xét duyệt hết, xong lại cùng các thành viên thảo luận các quy tắc cụ thể đến chi tiết, thế là bọn họ có thể thảnh thơi nghỉ hè rồi.

Mà lúc này đã 9h tối, điện thoại di động của Phó Lang vang kên

“Phó Lang, mau nghe máy.... Phó Lang, mau nhận điện thoại......”

Tiếng chuông là một đoạn ghi âm, thanh âm chuông của chủ nhân máy tính này trong phòng mọi người đều biết, chính là của Thời Vũ bên Học Viện. Cậu là học sinh nhảy cấp, mới 16 tuổi đã tham gia thi đại học, 18 tuổi liền cùng bọn họ học năm hai ở Đại học A. Bất quá là một thiếu niên còn đẹp hơn cả con gái, khiến Phó Lang nhìn một cái liền mê muội đến thần hồn điên đảo.

Mỗi lần chỉ cần có tiếng chuông này vang lên, bất luận trên tay Phó Lang đang có bao nhiêu giấy tờ phê duyệt khẩn cấp, cho dù là ở trong phòng hội nghị cùng các bậc tiền bối họp thảo luận, thì hắn đều sẽ nói một câu: “Thật sự rất xin lỗi. Tôi đi nghe điện thoại một lát”. Rồi sau đó liền cầm di động đi mất hút

“Thật sự rất xin lỗi. Tôi đi nghe điện thoại một lát”

Quả nhiên là Phó Lang sẽ nói những lời này, hắn bỏ mắt kính xuống, cầm di động đi ra khỏi phòng máy tính.

Phó Lang vừa mới bước chân ra khỏi, các học viên sớm đã hoàn thành nhiệm vụ liền lên tiếng sôi nổi. Học viên A liền đứng lên thấp giọng nói: “Cá cược đê, một trăm nhân dân tệ, phương án 1, Phó Lang nghe xong điện thoại liền đi mất dạng, phương án 2, Phó Lang nghe xong liền quay lại xét duyệt tiếp.”

Học viên B tay xoa cằm ra vẻ, làm ra một biểu cảm rất ơi là trầm tư, lẩm bẩm: “Lần trước là Thời Vũ bụng đau, lần trước nữa là Thời Vũ vấp ngã, lần trước trước nữa là Thời Vũ choáng váng đau đầu, bất quá tất cả đều là Thời Vũ nói giỡn, bị hố như thế nhiều lần, hẳn là Phó Lang lần này sẽ bị lừa nữa.”

Rối rắm trong chốc lát, học viên B từ trong bóp tiền móc ra một xấp vé mời đặt lên bàn, “Tôi chọn phương án 2, còn hơn hai mươi phút nữa, tôi không tin cái tên Phó Lang kia gấp gáp không chờ nổi 20 phút mà đi”

Học viên C dụi dụi đôi mắt, ra vẻ thâm trầm nói: “Cậu là loại thẳng nam, làm sao mà hiểu đôi uyên ương yêu nhau như thế nào” Ngay sau đó móc ra một xấp vé mời, “Tôi chọn phương án 1.”

Trong phòng máy tính mọi người đều sôi nổi thảo luận, học viên A nhàn hạ thuần thục lấy từng xấp tiền rồi ghi tên cá cược. Rồi lát sau, cả bọn đều dòm ra ngoài cửa trông ngóng xem ai sẽ thắng trong trận này.

Từ trong phòng máy tính lạnh lẽo đi ra, một làn gió nóng nhè nhẹ lướt qua, Phó Lang khẽ hắng giọng, một tay xoa xoa tâm mi mắt, một tay ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, Thời Vũ.”

Điện thoại bên kia đầu tiên là một loạt âm thanh ầm ĩ, sau đó đột nhiên yên tĩnh, qua hai giây giọng nói Thời Vũ mới truyền tới, “Phó Lang, anh đang ở đâu vậy?”

“Đang ở phòng máy tính thảo luận vài hạng mục, còn mười lăm phút nữa là hết giờ liền có thể đi rồi, các em tụ họp xong tiệc rồi sao? Chờ anh một chút đến đón em.”

“À đã xong rồi, em hiện tại đang ăn cơm ở tiệm dưới lầu, Phó Lang, anh có thể đến đón em không? Em thấy nóng muốn chết, trên người còn đầy mồ hôi.” Thời Vũ dùng giọng điệu đáng thương nói, cậu có chút thói ở sạch, ghét nhất sẽ đổ mồ hôi mùa hè, Phó Lang đều biết hết mấy cái này.

Quả nhiên, Phó Lang nói: “Anh sẽ lập tức đến, em ở tiệm cơm chờ anh, cho thuận tiện…” Ăn bữa tối cùng anh.

“À rầu ô kê.....” Còn chưa nói xong, Thời Vũ liền cúp điện thoại, Phó Lang thở dài, cầm điện thoại di động bỏ vào túi, bước đi về phòng máy tính.

“Tôi có việc gấp phải đi trước, dự kiến chúng ta sẽ tìm thời gian cùng nhau xử lý, chúc các cậu nghỉ hè vui vẻ nhé.” Phó Lang vừa thu xếp vài thứ vừa nói, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài, trong phòng máy tính có người kêu rên lên, có người vui vẻ, học viên A hưng phấn đếm tiền, lại đếm thêm vài lần, hắn ta đều có thể dựa vào cái này mà làm giàu à nha.

Trong lúc chờ Phó Lang đến tới tiệm cơm, Thời Vũ cùng một đám người trò chuyện đến vui vẻ, cậu xa xa nhìn thấy Phó Lang, chỉ là phất phất tay, chờ Phó Lang đến gần, Thời Vũ mới nói: “Phó Lang, em vừa mới chơi trò mạo hiểm bị thua, cho nên mới gọi điện thoại kêu anh lại đây, bọn em còn phải chơi một chút nữa mới kết thúc, anh vào xe chờ em chút nha.”

“.....Được” Phó Lang sau khi trả lời xoay người rời đi, bạn học Thời Vũ vội vàng nói: “Khoan đi đã, tới cũng tới rồi, cùng nhau ăn uống vui chơi đi, vừa mới nghe Thời Vũ nói cậu đang thảo luận hạng mục, chúng tớ cho rằng cậu sẽ không đến đây, thật là quấy rầy đến cậu rồi, thật sự xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu, tôi ở trên xe vừa lúc có thể đem tài liệu xem lại tình hình xử lý một chút.” Phó Lang nói.