Chương 2: Có suy nghĩ bậy bạ với Thời Vũ trong giấc mộng mỗi đêm

Nhìn bóng dáng cao lớn trưởng thành của Phó Lang không ít nữ sinh trong mắt tràn đầy hâm mộ, các nữ sinh liền truy hỏi Thời Vũ: “Thời Vũ, cậu cùng Phó Lang là ở bên nhau sao? Cậu ta đối với cậu quả thực là ngoan ngoãn phục tùng á nha”

“Tớ đã giải thích bao nhiêu lần rồi, tớ cùng Phó Lang chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bằng hữu, tình cảm có chút tốt hơn bình thường thôi” Thời Vũ trả lời.

“Cơ mà nếu tớ theo đuổi Phó Lang, cậu sẽ không để ý chứ?” Nữ sinh vừa dứt lời, người xung quanh liền sôi nổi cười một trận.

Thời Vũ cũng cười theo một phen, nói: “Chắc chắn là không để ý, muốn tớ giúp cậu chuyển thư tình sao? Nhưng cái này có phí đấy nhó haha.....”

Ở bên ngoài, Phó Lang chưa hẳn đi ra nghe Thời Vũ nói, hắn nhíu nhíu mày, không biết Thời Vũ nói như thế là vì giấu người tai mắt hay là gì, vẫn là thấy khó chịu.

Ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi mua cái bánh mì, Phó Lang trở lại trong xe tiếp tục xét duyệt yêu cầu hạng mục tư liệu, xe của hắn là được ba mẹ mua cho hắn như chúc mùng hắn đậu đại học A, bọn họ rất bận, đến nỗi chính đứa con mình thời điểm lúc đó nổi bật ưu tú thế nào cũng chẳng biết.

Phó Lang ưu tú cũng không phải bởi vì hắn có thiên phú, mà hắn còn có nỗ lực nữa, bởi vậy nên về sau chăm sóc Thời Vũ rất tốt. Phó Lang lúc có thời gian nhàn rỗi thì đều ở bên Thời Vũ vui chơi bên ngoài, còn không thì toàn học với học mà thôi.

Xét duyệt xong các tư liệu, hắn liền mở ngay video họp trực tiếp về chuyên án đến 10h mới kết thúc.

Xoa xoa cái cổ cứng đờ, Phó Lang vừa mở di động, liền nhìn đến WeChat phát tới đến thông báo một lời kết bạn, hắn liền xóa đi, người kia lại gửi thêm một lần, ghi chú nơi đó viết là bạn học của Thời Vũ

Phó Lang nắm chặt tay, trong lòng có chút tức giận. Thời Vũ thế mà lại tự tiện đưa WeChat của mình cho người khác, đột nhiên cảm thấy trong xe thực buồn bực, hắn lại lần nữa xóa lời kết bạn đó đi. Phó Lang mở cửa xuống xe, hắn muốn ra ngoài hít thở không khí.

Đợi hơn mười phút, Thời Vũ mới từ tiệm cơm ra đến đây, phía sau còn dẫn theo hai nữ sinh, Phó Lang nhìn thoáng qua, trực tiếp ngồi vào trong xe, ý tứ ghét bỏ thể hiện rõ ràng, hai nữ sinh kia do dự một chút, vẫn là nên bỏ đi thôi.

Thời Vũ cùng các bạn gái nói hai ba câu, xong lại chờ các bạn ấy gọi xe, chờ xe taxi đến đưa hai cô gái kia cậu liền đi đến cạnh xe Phó Lang rồi mở cửa. Thời Vũ đem nước khoáng trên tay đưa cho Phó Lang, “Mua cho cậu nè.”

Mỗi lần Thời Vũ đùa giỡn xong việc đều sẽ biểu hiện như mình có lỗi rồi xin lỗi Phó Lang. Trước kia là ôm một cái, không biết từ lúc nào, Thời Vũ đã không còn ôm hắn nữa, mà đổi lại là mua một ít đồ ăn cho hắn.

Ví dụ như lúc này là chai nước nè. Phó Lang tiếp nhận sau đó liền biểu cảm như hắn tha thứ cho Thời Vũ. Phó Lang thở dài, tiếp nhận nước uống một ngụm, đem xe chậm rãi khởi động xe lên.

“Anh chưa ăn cơm tối.”

“Sao không nói sớm, muốn ăn cái gì, em trở về sẽ nấu cho anh ăn.”

“Ăn mì sợi đi, muốn em đích thân làm cho ăn cơ”

“Ha ha ha...... rồi rồi, lại nũng nịu nữa, đêm nay em nấu cho anh ăn nhé.”

——

Thời Vũ và Phó Lang lúc còn rất nhỏ đã có thể nhận thức rõ. Lúc Phó Lang tám tuổi, ba mẹ hắn muốn ly hôn, mỗi ngày đều cãi vã ồn ào, Phó Lang chịu không nổi cái cảnh mỗi ngày trong nhà đều có tiếng cãi vã, hắn liền rời nhà trốn đi ra công viên trò chơi ở đó một ngày, được Thời Vũ lúc đó năm tuổi đến dẫn về nhà.

Khi đó cũng là nghỉ hè tháng bảy, ba mẹ Thời Vũ đều là giảng viên của đại học A, vừa vặn lúc này đi công tác, trong nhà cũng chỉ có hai người là Thời Vũ và bà ngoại. Bà ngoại già rồi nên không để ý gì nhiều nên Thời Vũ đem Phó Lang giấu ở trong nhà bà ngoại cũng sẽ không phát hiện, lúc ăn uống thấy cháu ăn nhiều hơn mọi khi thì chỉ nghĩ là đang tuổi ăn tuổi lớn nên bình thường.

Vậy là Phó Lang liền như thế ở nhà Thời Vũ một thời gian, ban ngày cùng Thời Vũ vui chơi ngoài trời, buổi tối chơi trốn tìm trong phòng Thời Vũ, mãi cho đến mười ngày sau ba mẹ Thời Vũ đi công tác trở về, mới phát hiện ra ở ngay trong phòng Thời Vũ có một cậu bé Phó Lang ăn mặc đồ của Thời Vũ. Mà khi đó, thành phố A đã tràn đầy bảng thông báo tìm Phó Lang.

Ba Thời Vũ vội vàng bảo Phó Lang đọc số điện thoại ba mẹ, cơ mà Phó Lang bảo không có, ba Thời Vũ liền đưa trực tiếp người đến trước nhà luôn.

Qua sự kiện náo loạn kia, quan hệ hai nhà trở nên thân thiết, về sau ba mẹ Phó cũng có khá tiền nên hai nhà cùng nhau ở khu A mua hai căn biệt thự liền nhau làm hàng xóm. Lúc đó nhờ quan hệ của ba mẹ Thời Vũ, Phó Lang liền được vào học trung học tại đây luôn. Từ đó về sau, Thời Vũ và Phó Lang cùng nhau đi học, rồi cùng nhau đi về, cùng nhau tham gia lớp phụ đạo, ngoại trừ ăn uống đi tắm ra thì hầu như đều dính ở bên nhau.

Phó Lang đã từng cho rằng hắn và Thời Vũ là anh em tốt nhất trên đời này, mãi cho đến đêm sinh nhật mười bốn tuổi, hắn mơ thấy Thời Vũ cùng với những chuyện bậy bạ khác, rồi từ đó suy nghĩ trong Phó Lang liền thay đổi.

Thế là Phó Lang từ từng là trúc mã với Thời Vũ, chậm rãi biến thành Thời Vũ một cặp đôi có duyên với nhau, mãi cho đến hiện tại, cái thân phận này đã được công nhận, những người bên cạnh Phó Lang đều biết hắn thích Thời Vũ.

Chỉ có Thời Vũ, mỗi lần bị người khác nói giỡn cậu đều phải nghiêm túc giải thích, bọn họ là thuần khiết, là tình anh em sâu đậm quá tốt hơn bình thường thôi, rồi bảo Phó Lang nói như vậy với mọi người.

Tối hôm nay Thời Vũ lại không biết điều chọc trúng Phó Lang, khiến hắn không thể kiềm chế cảm xúc lắng xuống được. Lúc trước hắn cảm thấy Thời Vũ còn quá nhỏ, không được nóng vội. Rồi đợi khá là lâu, đến giờ còn mấy tháng nữa là Thời Vũ sẽ 18 tuổi, lúc đó quan hệ nhất định phải thay đổi mới được.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Thời Vũ: Tớ và Phó Lang thật sự là bạn bè tốt với nhau mà thôi!

Bằng hữu: Càng nói chứng tỏ là che giấu.

Phó Lang: Tôi đồng ý......

......

......

......

Bằng hữu liếc nhìn một cái.