Chương 29: Mạt thế (3)

Chapter 29: Mạt thế ( 3 )

Bởi vì trước đó nàng bị người hung hăng làm bẽ mặt (? ), Lê Thanh liền cam chịu (? ) trở về tiếp tục ngoạn máy tính.

Mỗi ngày trên x bảo, mua rất nhiều thứ, lập chí đem tất cả tiền đều dùng hết.

Cùng lúc đó Lê Thanh cũng sinh ra một chút tâm tình lo lắng a, nếu tận thế không xảy ra, nàng hẳn là chết thực thảm……

Quên đi, dù sao đây cũng chỉ là một cái thế giới mà thôi, phá sản cũng không sao cả.

(→ →) nàng còn có thế giới kế tiếp nữa kia mà.

Cứ như vậy thời gian đã trôi qua hơn mười ngày, rốt cục cách tận thế bùng nổ chỉ còn lại có ba ngày.

Lê Thanh ở trong x bảo, mua này nọ cũng xem như ổn rồi. Nàng thuận tiện còn trên máy tính tải về một ít game offline, còn mua máy phát điện năng lượng mặt trời, như vậy sau tận thế, cũng có thể ngoạn được máy tính.

Trong không gian, tiểu trúc lâu [1] đã đại biến, không chỉ có gia cụ đã thay đổi, còn có thêm rất nhiều máy tính, máy sấy nông phẩm, nhìn qua hiện đại hoá không ít.

*[1] tiểu trúc lâu (小竹楼). Căn nhà xây và lợp bằng cây trúc.

Mà kho hàng ở lầu hai cũng đã vơi một nửa, khoảng trống này là bởi vì Lê Thanh chuẩn bị tận thế về sau, đi thương trường [2] nhìn xem.

*[2] thương trường (商场). Trung tâm thương mại, cửa hàng, cửa hiệu.

Không đi hôi của, « mạt thế trọng sinh văn » còn xứng là « mạt thế văn » sao! ! (⊙_⊙)

Về phần hạt giống đã mua, Lê Thanh cũng lười đi trồng, nàng vốn là một trạch nữ, một bánh bèo vô dụng, ngũ cốc chẳng phân biệt được mà thôi a, kêu nàng đi trồng trọt vẫn là một chuyện khó khăn……

Dùng x độ kiểm tra, sau đó tùy tiện gieo hạt, chính là cực hạn mà Lê Thanh có thể làm được.

Mở ra tin tức hôm nay, Lê Thanh rốt cục chú ý tới một video, video này tên là《 Đầu đường A thị, xuất hiện một nam tử cắn người, hư hư thực thực giống như bệnh nhân tâm thần 》, mở video ra xem, liền nhìn đến một hình ảnh chấn động, một nam tử vẻ như phát cuồng, nhào tới mà cắn người xung quanh.

Thuyết minh trên video nói rằng nam tử này đại khái là bị cưa cụt chân cho nên bệnh tâm thần phát tác, hiện tại, những người bị hắn cắn đều đã đi bệnh viện tiêu độc……

Phần bình luận bên dưới cũng đều là nói về cảm tình nam nữ, không có ai nghĩ đến giả thiết về xác sống.

Kỳ thật loại chuyện này cũng là bình thường, mấy ngày hôm trước Lê Thanh cũng thấy được một tiêu đề giống như vậy, mặc dù có người hoài nghi là xác sống, bất quá đại bộ phận mọi người cảm thấy được chính là bệnh tâm thần mà thôi → →

Lê Thanh ở trên diễn đàn đăng một bài post nói về chuyện này, mọi người đều kêu rằng nàng bớt xem tiểu thuyết đi……

Tắt đi trang tin tức, Lê Thanh đảo qua một trang « khéo tay hay làm », đột nhiên linh quang chợt lóe.

Nàng hoàn toàn có thể không cần cùng Lạc Dao giải thích chuyện tận thế a! ! Nếu như đem « nước suối thần thánh » đổ vào trong chai nước suối mà đem cho đối phương uống cũng được mà……

Vì cái gì nàng lúc ấy não trừu mà nói thẳng ra a! ! !

Quả nhiên vẫn là bởi vì hai cái thế giới trước đó làm ảnh hưởng, khiến nàng luôn cảm thấy rằng đối phương là người quen, thế nên mới không chút băn khoăn liền cùng đối phương giải thích……

Lê Thanh thở dài, nói đến thì, nàng mấy ngày qua đều là ăn mì ăn liền sống, nấu canh thì nấu làm sao a.

Ba mươi phút sau.

Lê Thanh nhìn đến trước mắt, có thể nói « tô canh đen nhất thế kỷ », mặt đầy hắc tuyến mà đem đi đổ trong WC.

Kêu nàng nấu canh quả nhiên vẫn là không thể làm được ! !

Nàng tay nghề quỷ súc như vậy, chỉ sợ sẽ trực tiếp độc chết Lạc Dao ! ! Không, Lạc Dao khẳng định nếu thấy được, sau đó sẽ giận tím mặt mà đá nàng văng khỏi cửa.

Vì thế cuối cùng, Lê Thanh vẫn là trực tiếp đi ra ngoài tiệm mua canh, yêu cầu lão bản dùng nước suối mà nàng đưa để nấu thang.

Bởi vì yêu cầu của Lê Thanh rất kỳ quặc, ánh mắt lão bản nhìn nàng cũng rất dị thường, nhưng không ai có thể cưỡng lại ma lực của đồng tiền, cuối cùng lão bản vẫn là vừa giải thích nước trong tiệm rất sạch sẽ, vừa giúp Lê Thanh nấu canh.

Lê Thanh vì để cảm tạ lão bản, đã đưa cho hắn hai bình « nước suối thần thánh ».

Lão bản miễn cưỡng tiếp nhận, sau đó tùy tay liền đem nước suối ném qua một bên, hắn cũng không ngờ tới hai bình nước này, về sau đã cứu cả nhà hắn một mạng.

Chuẩn bị ổn thỏa, Lê Thanh cũng cầm canh chuẩn bị đi tìm Lạc Dao.

Lê Thanh vốn không có chút gu ăn mặc, nguyên bản nữ chủ Lê Tiểu Phương chính là một thiếu nữ thanh tú, nhưng bởi vì Lê Thanh thật sự là rất trạch, cả người đều tản mát ra một loại hơi thở của trạch nữ, hiện tại hảo hảo ăn mặc một chút, cũng coi như là một mỹ nhân.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, hôm nay là cuối tuần, Lê Thanh xác định Lạc Dao đang ở nhà.

Kỳ thật Lạc Dao cũng rất trạch → →

Lạc Dao mở cửa, một bộ ngái ngủ, suối tóc đen dài tùy ý xõa xuống trên vai, tối hôm qua, nàng thức làm việc đến nửa đêm, hiện tại chỉ mới vừa rời giường.

Vừa thấy người đến gõ cửa là Lê Thanh, Lạc Dao nhất thời chấn kinh, trên mặt lộ ra một 'nụ cười công nghiệp' mà dò hỏi:

“Tiểu Phương, có việc gì sao ?”

Kỳ thật Lạc Dao hiện tại quả thực chỉ muốn trực tiếp đóng cửa, nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có.

“Dao tỷ a.”

Lê Thanh không chút khách khí mà xưng hô với đối phương như vậy,

“Vì để cảm tạ chiếu cố của tỷ lúc trước, muội nấu canh để cảm tạ tỷ (≧▽≦)”

Tục ngữ nói đưa tay không nỡ đánh khuôn mặt đang tươi cười, sắc mặt Lạc Dao có chút dễ xem hơn, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều chỗ nghi hoặc,

“Trước đây, ngươi cũng chưa bao giờ nấu nướng, vậy thì sao hôm nay……”

Lê Thanh vội chen vào trong phòng,

“Gần đây bắt đầu luyện tập, dù sao cũng không thể ăn mì ăn liền mãi được.”

“Như vậy a.”

Lạc Dao xem như đã tiếp nhận lời giải thích của Lê Thanh, nói đến thì, trước đây, khi nàng đến nhà của Lê Thanh, nhìn đến trong nhà có một đống mì ăn liền, mới biết được sở thích của đối phương.

Đem canh đặt lên bàn, Lê Thanh tự nhiên ngồi ở trên ghế, múc cho hai người, mỗi người một chén thang, sau đó liền mở TV.

Lạc Dao nhíu mày ngồi xuống, thật cẩn thận mà lấy thìa bỏ vào trong bát, nàng thật sự thập phần lo lắng nếu mình uống vào thì sau đó có thể ngộ độc thức ăn hay không.

TV đang đưa tin, nói rằng X thị bệnh dịch bùng nổ, tạm thời phong tỏa thành thị và vân vân.

Lê Thanh: “……”

Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là X thị đã bị xác sống cấp chiếm lĩnh, vì thế đã bị 'quất gia' ( đồng âm với 'quốc gia' ) vứt bỏ rồi ! !

Mở ra di động, lướt xem x bác, Lê Thanh quả nhiên thấy được những hình ảnh không có trên TV, không ít người sống sót vẫn chưa bị nhiễm ở X thị đều khổ bức mà phát vi bác, chửi rủa 'quất gia' và vân vân.

Tuy rằng này đó vi bác lập tức liền lên top, nhưng không lâu sau đó đều bị xóa _(:з)∠)_

Lê Thanh ngẫm nghĩ tận thế cũng sắp tới rồi, liền mỉm cười nhìn về phía Lạc Dao,

“Dao tỷ, sao vẫn chưa uống a?”

Lạc Dao sắc mặt khó coi mà hớp lấy một thìa, thần sắc biến đổi, canh này cư nhiên xuất hồ ý liêu [3] thập phần mỹ vị. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lạc Dao đối Lê Thanh đã tốt hơn rất nhiều.

*[3] xuất hồ ý liêu (出乎意料). Ngoài dự đoán; Bất ngờ; thình lình; gây ngạc nhiên; không ngờ.

Lê Thanh: “……”

Đây quả nhiên là « Sức mạnh của mỹ thực » ! ! !

Dùng tốc độ không nhanh không chậm uống hết canh, Lạc Dao đứng dậy, vừa định cầm chén mang vào phòng bếp, người liền một cái lảo đảo, hướng bên cạnh ngã xuống.