Chương 3: Tổng tài văn (3)

Chapter 3: Tổng tài văn ( 3 )

Bị Lê Thanh cấp cường hôn, Nhâm Tuyết Dao nhất thời mở to hai mắt, vài giây sau, một tầng ửng đỏ nhanh chóng hiện lên hai má của nàng, nàng dùng sức đẩy ra Lê Thanh, cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Vừa mới bị Lê Thanh xô ra, mấy hộ vệ gian nan từ trên mặt đất bò dậy, tầm mắt bọn họ nhìn về phía Lê Thanh lại càng phức tạp.

“Ta chỉ là muốn chứng minh kỳ thật ta thích ngươi!”

Lê Thanh mạnh miệng nói, kỳ thật lúc thân mật hôn nhau như vậy so với trong tưởng tượng của nàng rõ ràng tốt hơn rất nhiều, hương thơm trên người đối phương khiến nàng cảm giác tâm tình có được vài phần thả lỏng.

“Ngươi có thể dùng phương thức khác để chứng minh.”

Nhâm Tuyết Dao lạnh lùng nói:

“Hiện tại ta tin ngươi thích ta, nhưng ngươi nếu thích ta, ngươi có nguyện ý vì ta mà làm chút việc không?”

“Ta nguyện ý!”

Lê Thanh nói,

“Để ta cho ngươi xem Lãnh Ngạo Thiên là một gã tra nam như thế nào!”

Lúc nhắc đến cái tên Lãnh Ngạo Thiên, Lê Thanh liền cảm thấy được cả người đều nổi da gà, không thể không nói cái tên này thật sự là rất ghê tởm.

“……”

Nhâm Tuyết Dao nói:

“Ta chỉ cần ngươi hiện tại liền cút đi cho ta! Đừng nữa xuất hiện ở trước mặt Ngạo Thiên và ta !”

” Không thể a!”

Tuy rằng ngữ khí của Nhâm Tuyết Dao không tốt, nhưng dù sao thì độ hảo cảm cũng không giảm, Lê Thanh xem như nàng kia không phản cảm chính mình, nàng mạnh dạn tiến lên vài bước, nói:

“Kỳ thật Lãnh Ngạo Thiên chính là như vậy, hắn kỳ thật là một tên bán-xà-bông [1], vẫn luôn lừa gạt ngươi!”

*[1] bán-xà-bông. Nguyên tác: cơ lão(基佬).

Lê Lệ Lệ lúc trưởng thành có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, tuy nói so ra kém xuất sắc hơn Nhâm Tuyết Dao, nhưng vẫn là một mỹ nhân hiếm thấy. Hơn nữa bởi vì nữ chủ quang hoàn [2], Lê Thanh lúc này dùng khuôn mặt của nàng làm ra biểu tình nghiêm túc, cư nhiên làm cho người ta có loại cảm giác « không thể không tin tưởng vào những lời nàng nói ».

*[2] nữ chủ quang hoàn: hào quang nữ chính. Các vai chính luôn đúng, mỗi lời nói ra đều là chân lý, khiến mọi người răm rắp tin theo.

“Cái gì?” Nhâm Tuyết Dao bị những lời này của nàng chấn kinh mà lui về phía sau vài bước, sau đó, biểu tình của nàng nhanh chóng khôi phục thành bộ dáng bình tĩnh,

“Đây cũng chỉ là của lời bịa đặt của ngươi thôi, Ngạo Thiên mới không phải người như vậy.”

“Kỳ thật Lãnh Ngạo Thiên cùng ta chỉ giả vờ là người yêu mà thôi! Hắn vì muốn cùng bạn trai [3] của hắn đi hẹn hò [4] , liền mỗi lần đều đem ta làm lá chắn [4]!”

Lê Thanh nói: “Nếu ngươi nguyện ý tin tưởng ta, ta có thể chứng minh cho ngươi xem!”

*[3] bạn trai. Nguyên tác: nam tính bằng hữu (男性朋友).

*[4] đi hẹn hò. Nguyên tác: nhất khởi ngoạn (一起玩). Đi chơi cùng nhau, vui đùa.

Chứng minh này nọ đương nhiên là không có, nhưng là Lê Thanh cảm thấy được việc này hẳn là không khó làm, bởi vì trong nguyên tác, Lãnh Ngạo Thiên rất thích mỗi ngày cùng nam tính bằng hữu đi đến quán bar uống rượu →_→

Nhìn thấy Lê Thanh cam đoan như thế, Nhâm Tuyết Dao cư nhiên thật sự sinh ra vài phần dao động, nàng dùng âm thanh lạnh lùng mà nói:

“Hôm nay ta để lại ngươi một con đường sống, nhưng trong mười ngày, ngươi phải lấy ra chứng cớ cho ta, bằng không cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta vẫn có biện pháp bắt ngươi quay về.”

“Ân ân.”

Lê Thanh liên tục gật gật đầu, không nghĩ tới sự tình cư nhiên thuận lợi như vậy……

Nên thật không hỗ là nhân vật trong tổng tài văn cẩu huyết, chuyện tình cẩu huyết tùy tùy tiện tiện liền có thể chấp nhận.

【 nữ phối Nhâm Tuyết Dao độ hảo cảm +5, hiện tại độ hảo cảm là -25. 】

Đang nghe tới thanh âm thông báo rằng độ hảo cảm của Nhâm Tuyết Dao đã gia tăng, Lê Thanh suýt nữa đã rơi nước mắt, khiến vẻ mặt Nhâm Tuyết Dao trở nên càng thêm phức tạp.

Lúc này Lê Thanh đi theo Nhâm Tuyết Dao từ thư phòng đi ra cửa, quả thực mệt muốn chết, con đường này ngay cả nếu lái xe cũng cần năm phút, quả thực rất quỷ súc, vì cái gì căn phòng này lại lớn như vậy a a a a.

Vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe màu đỏ có rèm che đã đậu trước cửa nhà Nhâm Tuyết Dao, một khốc huyễn nam tử từ trên xe đi xuống, khẩn trương nhìn đến Lê Thanh,

“Lệ Lệ, em không sao chứ?” Nam tử này chính là nam chủ trong nguyên tác – Lãnh Ngạo Thiên.

Lê Thanh vài giây sau mới kịp phản ứng lại rằng Lệ Lệ là đang gọi nàng, bất quá nàng đối vị tổng tài nam chủ này cũng không có một chút ấn tượng tốt.

Phải biết rằng trong nguyên tác, hắn tuy rằng luôn miệng nói chân ái là Lê Lệ Lệ, nhưng vẫn mỗi ngày cùng một đám nữ nhân khác lêu lổng, lúc này cũng như vậy, hắn đang trên giường cùng một nữ nhân khác, biết được tin Lê Lệ Lệ bị bắt cóc, lúc Lê Lệ Lệ thiếu chút nữa bị 【 thủ tiêu 】mới vác mặt tới.

Lê Thanh hận nhất chính là loại tra nam này, ngay cả nửa thân dưới của chính mình còn quản không nổi, lại còn nói tiếng yêu người khác, thật sự là làm cho người ta cười đến rụng răng.

“Ngươi cút, đừng xuất hiện ở trước mặt ta!” Lê Thanh cả giận nói.

“Ngươi nghe ta giải thích!” Lãnh Ngạo Thiên túm lấy tay Lê Thanh, cúi đầu muốn cường hôn nàng.

“Đi chết đi !” Lê Thanh như thế nào có thể khiến loại sự tình này phát sinh, nàng vung tay liền đem Lãnh Ngạo Thiên ném tới một bên trên mặt đất.

Lãnh Ngạo Thiên nằm dài trên mặt đất, gượng dậy thân mình, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn nhìn Lê Thanh,

“Lệ Lệ, ngươi như thế nào đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy?”

Cô gái « tiểu bạch hoa mảnh mai » của hắn đột nhiên biến thành « bá vương hoa », Lãnh Ngạo Thiên dụi mắt đến lần thứ ba vẫn không thể tin nổi.

“Hừ.”

Lê Thanh trong đầu đột nhiên sinh ra một kế, nàng túm trụ vạt áo của Lãnh Ngạo Thiên, liền đem hắn xách lên, ném đến ghế lái trên xe, chính mình cũng ngồi lên xe,

“Mau chở ta về nhà ngươi đi!”

Lãnh Ngạo Thiên còn bị vây trong trạng thái khϊếp sợ, ngây ngây dại dại mà lái xe, liền thật sự mang Lê Thanh trở về nhà hắn.

Bởi vì Lãnh Ngạo Thiên thập phần phản nghịch, không muốn chấp nhận hôn sự mà cha mẹ an bài cho hắn, cho nên một mình một người ở tại khu chung cư cao cấp.

Xuống xe xong, Lãnh Ngạo Thiên lại ngây ngẩn mở ra thang máy, mang theo Lê Thanh lên nhà hắn ở lầu mười tám.

Vào cửa, Lãnh Ngạo Thiên mới đột nhiên tỉnh táo lại, hắn dùng tầm mắt lợi hại nhìn đến Lê Thanh,

“Có phải hay không Nhâm Tuyết Dao đã cùng em nói cái gì? Lúc này mới khiến cho em biến thành như vậy……”

Lê Thanh: “……”

Như thế nào lại có cảm giác, Lãnh Ngạo Thiên tự động lựa chọn quên đi hồi ức bị nàng ngược đãi.

Lãnh Ngạo Thiên trầm trọng nói:

“Quả nhiên anh không nên để cho em một người một mình ở tại nơi đó, em hiện tại liền đến đây cùng anh chung sống đi!”

Đúng vậy, Lãnh Ngạo Thiên là đem chuyện vừa nãy bị Lê Thanh cấp hành vi bạo lực, mà lựa chọn quên đi…… Hắn còn cho rằng Lê Thanh bởi vì đã bị kí©h thí©ɧ mà tính cách trở nên đại biến.

“Cút!” Lê Thanh một tay chưởng vào trên cổ Lãnh Ngạo Thiên, Lãnh Ngạo Thiên liền hôn mê bất tỉnh.

Dễ dàng đem Lãnh Ngạo Thiên khiêng đến trên giường phòng ngủ, Lê Thanh mở ra điện thoại của hắn, tìm kiếm dãy số trên danh bạ.

Rất nhanh đã giúp cho nàng tìm được một đối tượng thích hợp, chính là vị nam thứ trong nguyên tác, Nam Cung Ngự.

Nam Cung Ngự là bằng hữu tốt nhất của Lãnh Ngạo Thiên, cũng là tình địch đáng gờm nhất của hắn, sắm vai trong tổng tài văn là một hình tượng nam thứ ôn nhu nhiều tiền, tuy rằng yêu sâu sắc, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể không buông tay để cho nam nữ chính được hạnh phúc.

Học theo ngữ khí của Lãnh Ngạo Thiên, Lê Thanh cấp Nam Cung Ngự một cái tin nhắn, hẹn hắn gặp mặt ở nhà.