Chương 34: Mạt thế (8)



Chapter 34: Mạt thế (8)


“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lê Thanh vừa nói, trong lòng vừa cảm thấy được có điểm vi diệu.

Sao lại thế này a (⊙_⊙) vì cái gì khí tràng của ác độc nữ phối Lãnh Ngạo Tuyết này so với Lạc Dao còn cường đại hơn a! !

Hay là nói nàng đã cưa đổ sai người rồi…… Không thể nào, trong nguyên tác cũng không có người này mà ! !

【 Cũng bởi vì hành vi của người chơi rất…… Tóm lại làm cho đã xảy ra hiệu ứng con bướm [1], nội dung nguyên tác đã méo mó, bởi vì ngươi cùng Vương Minh Minh hòa bình (? ) mà chia tay, cho nên Vương Minh Minh phải đi câu dẫn người khác. Về phần Lạc Dao vốn hẳn là đối với ngươi xem không vừa mắt, nhưng là bởi vì dạng nguyên nhân như thế này, cho nên độ hảo cảm liền tăng. 】

*[1] hiệu ứng con bướm. Nguyên tác:hồ điệp hiệu ứng (蝴蝶效应 ). Phản ứng dây chuyền trên một hệ thống phức tạp, từ những sai số đầu vào rất nhỏ dẫn đến các sai lệch kết quả rất nghiêm trọng.

“Ta đây làm sao bây giờ a? !” Lê Thanh rối rắm, “Ta đây cũng phải cưa đổ Lãnh Ngạo Tuyết sao ?”

【 Không sai biệt lắm đi (⊙v⊙), vốn trong một số tiểu thuyết cũng có tới hai ác độc nữ phối, trạng thái như thế này liền cứ tiếp tục cưa đổ đối tượng thứ nhất, Lãnh Ngạo Tuyết coi như là đối tượng cưa đổ thứ hai. Nhiệm vụ bảo hộ nàng xem như là nhiệm vụ phụ. 】

【 mở ra nhiệm vụ phụ [ đem độ hảo cảm của ác độc nữ phối mã số 2 tăng lên đến 100]】

Lê Thanh: “……” Ôi trời, cứ như vậy thì thật là éo le, xem ra về sau mình cũng không thể tùy tiện đùa loạn nữa _(:з)∠)_

“Ngươi nếu muốn lấy đồ ở đây, phải lấy ra vật gì đó để trao đổi.” Lãnh Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút lại nói: “Như vậy đi, các ngươi liền đem xăng giao cho ta……”

“Không được!” Lê Thanh đánh gảy lời này của nàng.

Lãnh Ngạo Tuyết sắc mặt nhất thời tối sầm,

“Dám ngắt lời lúc ta đang nói, trên đời này, ngươi chính là người thứ nhất.”

Uy! ! Ngươi đích thực chính là muội muội của Lãnh Ngạo Thiên trong thế giới song song đi! !

Cùng lúc đó, bên tai Lê Thanh cũng truyền đến tiếng còi hiệu xe cảnh sát cực kỳ chói tai, lời giảng giải của hệ thống cũng đồng thời vang lên.

【 Lúc độ hảo cảm của đối tượng giảm xuống, sẽ dùng tiếng còi cảnh sát để nhắc nhở. 】

Lê Thanh: “……” Thật đáng ghét.

Lê Thanh vội dùng ánh mắt chân thành mà nhìn Lãnh Ngạo Tuyết, cũng đúng lúc này giải thích: “Không phải như thế, ý của ta là chúng ta có thể dùng sức lao động để trao đổi đồ ăn.”

“Ý của ngươi là, ngươi muốn theo chúng ta cùng nhau đi ?”

Lãnh Ngạo Tuyết dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn Lê Thanh,

“Hiện tại chính là mạt thế, mang theo ba nữ nhân các ngươi 'tay trói gà không chặt', chẳng phải là liên lụy chúng ta sao.”

Vương Minh Minh cũng cười giả dối mà nói: “Tuy rằng chúng ta coi như là người quen, nhưng là loại chuyện này vẫn là không được a……”

“Không.” Lê Thanh thần sắc trịnh trọng nói: “Nói vậy các ngươi cũng đã biết chuyện có người trên người thức tỉnh dị năng phải không.”

Nghe được lời nói của Lê Thanh, Vương Minh Minh nhất thời nhãn tình sáng lên,

“Nói như vậy, trong mấy người các ngươi cũng có người đã thức tỉnh được dị năng?”

“Ân.”

Lê Thanh nói:

” Dị năng của A Dao là điện hệ, dị năng của Tiểu Hồng là hỏa hệ, về phần ta…… Ta là lực lượng hệ (⊙_⊙).”

“Như vậy sao ?”

Nghe được ba người đối diện có giá trị lợi dụng, biểu tình của Lãnh Ngạo Tuyết cũng dịu đi rất nhiều, nàng nói:

“Vậy mang theo các ngươi cũng được, mục tiêu của ta là đi đến thủ đô B thị.”

“Chúng ta vừa vặn cũng đến đó.” Lê Thanh mỉm cười nói: “Như vậy xem như đã thỏa thuận xong phải không ?”

Lạc Dao lại kéo kéo tay áo Lê Thanh, thấp giọng nói:

“Ngươi làm cái gì vậy? Vì cái gì đột nhiên sẽ cùng hai người bọn họ cùng nhau đi ? Chẳng lẽ nói tên Vương Minh Minh kia là đối tượng mà ngươi thầm mến ? Ân?”

Lê Thanh thân mình cứng đờ, xấu hổ mà cười cười, sau đó giải thích:

“Không, ta chỉ là cảm thấy được…… Nhiều người thì lực lượng sẽ càng đại thôi……”

” Tạm thời tin ngươi một lần.” Lạc Dao lạnh lùng nói.

Lý Tiểu Hồng đối chuyện Lê Thanh đưa ra cũng không chút dị nghị, tầm mắt của nàng đã ngưng lại ở trên đống khoai tây lát. Bất quá vẻ mặt Vương Minh Minh cũng rất vi diệu.

Lãnh Ngạo Tuyết quang minh chính đại dùng dị năng đem tất cả vật chất đều thu vào trong không gian, sau đó liền dẫn mọi người theo một con đường khác từ trong kho hàng ngầm đi ra ngoài.

Thật giống như phim điện ảnh, trước mắt mọi người thế nhưng xuất hiện một chiếc xe độ ! !

Lê Thanh: “……” Vẫn cảm giác thế giới này càng ngày càng phi logic.

Lãnh Ngạo Tuyết lấy ra cái chìa khóa mở cửa xe, sau đó nói:

“Trong các ngươi có người nào biết lái xe không?”

Lạc Dao lạnh lùng nói: “Ta biết.”

“Vậy ngươi tới lái xe.”

Lãnh Ngạo Tuyết tùy tiện phân phó nhiệm vụ, liền lắc lắc mái tóc đen dài phiêu dật, sau đó ngồi vào ghế phía sau.

Lạc Dao đen mặt mà ngồi vào ghế lái, sau đó Vương Minh Minh ngồi xuống ghế phó lái, Lê Thanh cùng Lý Tiểu Hồng giống như hai bảo mẫu liền ngồi ở bên cạnh Lãnh Ngạo Tuyết, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh của nàng, tỷ như đến giúp nàng bóp vai chẳng hạn _(:з)∠)_

Xe chạy ra khỏi ga ra, xung quanh có không ít xác sống 'bị che mờ mờ' vây tới.

Ngay giờ khắc này, Vương Minh Minh không biết lấy đâu ra súng mà đối xác sống bắn phá, Lê Thanh nhìn thấy động tác khốc huyễn của hắn, biểu tình đều biến thành (⊙_⊙).

Súng thật cơ đấy ! Vì cái gì sẽ có súng a! !

Lãnh Ngạo Tuyết nô dịch vị thành niên, liền kêu Lý Tiểu Hồng dùng hỏa cầu gϊếŧ xác sống, phóng ra mấy hỏa cầu Lý Tiểu Hồng liền đã mệt mỏi, vừa thở vừa nói:

“Không được, ta chỉ là mới vừa thức tỉnh ác ma lực, ma lực trong thân thể còn quá ít, không thể duy trì lâu được.”

“Thật sự là phế vật.” Lãnh Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, quay đầu nhìn nhìn Lê Thanh vài lần.

Lê Thanh thân mình cứng đờ, liền vội cấp Lãnh Ngạo Tuyết nhu bả vai, nịnh nọt mà dò hỏi:

“Lãnh Đại tiểu thư, hiện tại bả vai của ngươi hiện tại có mỏi không ? Muốn hay không ta đến mát xa chân một chút?”

Tuy rằng thực buồn nôn…… Nhưng là vì độ hảo cảm, sĩ diện này nọ đều chẳng thành vấn đề ! !

“Hừ! !” Hàng Lạc Dao đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.

Lê Thanh: “……”

A, cảm giác trảo gian tại sàng [2] thì ra là như vậy ! ! Bất quá may mắn là độ hảo cảm của Lạc Dao không giảm…… Bằng không Lê Thanh thật muốn cắn lưỡi a.

*[2] trảo gian tại sàng (抓奸在床). Bắt gian tại giường.

Bất quá Lãnh Ngạo Tuyết nhưng thật ra thực hưởng thụ, hiếm khi khích lệ mà nói:

” Kỹ thuật mát xa vai của ngươi cũng không tồi, xem ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”

Lê Thanh: “……”

******

Xe vẫn chạy, mấy người rất nhanh đến được S thị, giữa đường Lê Thanh còn hỏi một chút vấn đề xăng dầu, kết quả bị Lãnh Ngạo Tuyết hung hăng cười nhạo một phen, nguyên lai chiếc xe này là dựa vào năng lượng mặt trời……

Chạy đến ngoại thành, trên đường cao tốc, nơi nơi đều là xe cộ bị người bỏ lại, hơn nữa trên mặt đất còn có các loại 'bị che mờ mờ' gì đó, Lê Thanh tuyệt không nguyện ý suy nghĩ xem đó rốt cuộc chính là cái gì.

Trời rất nhanh tối, bởi vì buổi tối chạy xe sẽ thập phần nguy hiểm, vì thế mọi người liền lưu lại trong một cái tiểu viện tử ở ven đường mà nghỉ ngơi.

Nơi này thập phần rách nát, là một ngôi nhà nông dân, cửa phòng bị khóa gắt gao, còn có thể nghe thấy theo bên trong truyền đến tiếng cào cấu.

Xem ra chủ nhân của căn phòng này, sau mạt thế, còn chưa kịp trốn chạy đã biến thành xác sống.

Vương Minh Minh thân là nam nhi duy nhất, đành phải gánh vác trọng trách mở cửa.

Vương Minh Minh ở trước cửa do dự vài phút, liền dùng chân đá văng cánh cửa, từ trong cửa nhảy ra một cái bóng đen hướng Vương Minh Minh đánh tới.

“Đi tìm chết đi!”

Vương Minh Minh cắn răng nói, liền mạnh một quyền hướng xác sống đánh tới, xác sống nhất thời bị hắn đấm bay ra xa vài thước, té trên mặt đất không ngừng run rẩy, Vương Minh Minh tiếp tục lấy ra súng, nhắm ngay đầu xác sống hung hăng bắn mấy phát, mãi sau khi đầu của đối phương biến thành bùn nhão lúc này mới ngừng lại.

Lê Thanh liền đối với Lý Tiểu Hồng nói: “Tiểu Hồng, nhanh lên.”

Sắc mặt Lý Tiểu Hồng tối sầm, đầu của xác sống này đã biến thành bùn nhão, so với xác sống bị chiếc đũa đâm chết, ghê tởm hơn mấy chục lần ! ! Nhưng nàng vẫn ngoan cường mà tiêu sái đi tới trước thi thể của xác sống, mang bao tay vào, ở trong đống bùn mò mẫm tinh hạch của xác sống.

Nhìn đến một màn Lý Tiểu Hồng mò mẫm tinh hạch của xác sống, sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi, Lãnh Ngạo Tuyết càng là một bộ thống khổ, nàng cắn răng hỏi:

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Lý Tiểu Hồng vô tội mà cầm lấy tinh hạch vừa mới mới mò được,

“Ta đang tìm cái này a.”