Chương 36: Mạt thế (10)

Chapter 36: Mạt thế (10)

“Được rồi.” Lý Tiểu Hồng đem bao tay để qua một bên,

“Nếu là « đại hiệp đũa » đại nhân nhờ ta, ta trước hết đem chuyện tẩy trừ này xếp qua một bên vậy.”

“Ân.” Lê Thanh bỗng nhiên cảm thấy được lời phát ngôn của mình rất có trọng lượng.

“Ngươi đứng ở chỗ này.” Lê Thanh chỉ vào một vị trí mà nói.

Lý Tiểu Hồng đi tới chỗ đó, quay đầu lại nhìn Lê Thanh liếc mắt một cái,

“Rốt cuộc là cái gì…… Eh ?! !”

Nguyên lai Lý Tiểu Hồng đang đứng trên mặt đất, Lê Thanh liền tiến lên gạt ngã chân của nàng, Lý Tiểu Hồng lúc này không thể khống chế mà ngã về phía sau.

Lê Thanh lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà ôm lấy Lý Tiểu Hồng, mỉm cười mà nói: “Ngươi cảm giác thế nào?”

Lý Tiểu Hồng thần tình dại ra, nàng đẩy ra Lê Thanh, đứng dậy, ôm lấy ngực nói:

“Hỏng rồi, ta cảm thấy được lực lượng « ác ma chi huyết » lại thức tỉnh rồi, ta đi trước nghỉ ngơi một chút!”

Lê Thanh nhìn bóng dáng Lý Tiểu Hồng rời đi, tuy rằng vai phụ thì không có âm báo độ hảo cảm cũng như bảng thông báo độ hảo cảm, nhưng dựa theo biểu hiện của nàng thì xem ra một màn này cũng không phải vô ích (⊙_⊙)

Lúc này Vương Minh Minh thất kinh từ trên thang lầu vọt tiến vào,

“Không xong rồi, không xong rồi……”

Lê Thanh đang nghĩ tới bug nam này có lẽ cũng hữu dụng, liền vài bước tiến lên đạp một cước lên đầu gối Vương Minh Minh.

Vương Minh Minh thất kinh mà ngã về phía sau, trong lòng điên cuồng tự vấn: Chúa ơi, vì cái gì lại như vậy! ! Chẳng lẽ là Lê Tiểu Phương đã phát hiện âm mưu của mình nên chuẩn bị đến tính sổ sao ?

Lê Thanh đang chuẩn bị dùng tư thế công chúa ôm để tiếp lấy Vương Minh Minh, liền nhìn đến Lạc Dao mỉm cười cầm thái đao từ trong phòng đi ra.

Lạc Dao trên mặt mang theo thập phần hoàn mĩ tươi cười, phi thường ôn nhu, phi thường xinh đẹp, có thể nói là loại tươi cười hoàn mĩ trên phim truyền hình. Cũng đúng lúc này, thái đao mà nàng đang cầm trên tay cũng rất sắc bén, lóe ra hàn quang, vẻ như có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra một cảnh máu me nào đó trên phim.

“Ngươi đang làm cái gì a?” Lạc Dao nhẹ giọng hỏi.

Vì vậy hình ảnh này thật sự là rất đáng sợ, Lê Thanh bị nàng kia làm cho kinh hách, động tác của nàng nhất thời dừng lại, vì thế Vương Minh Minh quá nhọ cũng liền bị ném xuống đất.

Vương Minh Minh xoa cái mông, nhịn không được liền hừ nhẹ vài tiếng. May mắn hắn không phải đập gáy xuống đất, bằng không tám phần đã thăng thiên.

Lạc Dao lúc này mới xoay người, cầm thái đao đi vào phòng bếp. Lê Thanh rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng luôn luôn ảo giác sắp bị Lạc Dao gϊếŧ chết…… Vì cái gì a! ! Rõ ràng biểu tình của Lạc Dao là ôn nhu như thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy khϊếp sợ như vậy (⊙_⊙)

Trên mặt đất, Vương Minh Minh đau đớn mà hô vài tiếng, lúc này mới đem ý thức của Lê Thanh theo một màn tươi cười rồi mà kéo trở về.

“Vương Minh Minh, ngươi không sao chứ……”

Lê Thanh nhìn Vương Minh Minh trên mặt đất, ngượng ngùng nói:

“Vừa nãy, ta sở dĩ đạp ngươi…… Là bởi vì ta tưởng ngươi là xác sống……”

Trên mặt Vương Minh Minh miễn cưỡng nặn ra tươi cười.

“Không trách ngươi được…… đều do ta……”

Vãi ~, hắn Vương Minh Minh ăn mặc chỉnh tề như thế, y phục đều là hàng hiệu quốc tế, bộ dạng còn anh tuấn tiêu sái bất phàm như thế, ở quán bar dành cho đồng tính nam đều là bị một đám cao phú suất vây xem ? ! Như thế nào có thể bị nhìn lầm là xác sống a! ! Hơn nữa Lê Tiểu Phương cũng tuyệt đối không có cận thị!

Nhưng là xem bộ dáng Lê Tiểu Phương vẻ như cũng không phát hiện âm mưu của chính mình, Vương Minh Minh cũng liền đem lý do để nàng làm như vậy quy kết là vì ghen.

Đúng vậy, tuy rằng trước đó hai người hòa bình (? ) chia tay, Vương Minh Minh đã trả phí tinh thần tổn thất cho Lê Thanh, nhưng Vương Minh Minh vẫn cảm giác kỳ thật Lê Thanh vẫn còn yêu hắn, cho nên mới chờ dịp trả thù « chia tay chi cừu ».

Có người chính là tự kỷ như thế →_→

Sau khi giải thích xong, Lê Thanh đem Vương Minh Minh đỡ đến nằm trên sô pha, chính mình cố lấy dũng khí mà đi vào phòng bếp tìm Lạc Dao.

Lạc Dao đang đứng trong trù phòng, hung ác mà bổ nát cà chua trên bàn mà trước đó Lãnh Ngạo Tuyết đã phát xuống, tư thế này tựa như là một bộ muốn gϊếŧ người, cố tình trên mặt nàng còn lộ ra tươi cười.

“Được rồi, A Dao, ngươi sao lại thế này……” Lê Thanh đi qua vài bước, thật cẩn thận hỏi: “Hồi nãy, ngươi lấy thái đao đi tới là ý gì a……”

“Ta phải chuẩn bị cơm chiều, đương nhiên phải cầm thái đao a.”

Lạc Dao cầm thái đao tiếp tục mỉm cười nói: “Hơn nữa nghe được động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, nên ta đi ra ngoài xem một chút, không được sao ?…… Có một số người nếu làm quá phận, ta nói không chừng sẽ nhịn không được mà dùng thái đao làm chuyện khác.”

Vừa rồi, chuyện Lê Thanh công chúa ôm Lý Tiểu Hồng, hoàn toàn bị Lạc Dao ở bên ngoài phòng bếp thấy được.

Đều nói nhân sinh có bảy khổ : sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét mà vẫn phải gặp, yêu nhau mà phải biệt ly, cầu không được, NTR [1], vợ bị người ta cướp.

*[1] NTR. Netorare ( 寝取られ ).Một thuật ngữ trong manga, anime ; trong đó vợ hoặc người yêu của nhân vật bị người khác cướp đi. Ghen tuông ; Ăn dấm chua.

Không đúng, hai cái sau là cái gì ! !

Tóm lại, thấy được một màn này, Lạc Dao có loại xúc động « phẫn hận hắc ám », nhưng cuối cùng may mắn là vẫn còn một chút lý trí ngăn nàng lại.

Lạc Dao cảm thấy được chính mình chưa bao giờ lý trí như vậy, cho dù là Lê Tiểu Phương cùng nữ nhân khác thân mật một chút kia cũng chỉ là chuyện của nàng, chính mình cùng nàng nói đến thì cũng không có quan hệ gì, làm sao có lý do gì để ghen ?

Chính là, mặc kệ nghĩ như thế nào, mặc kệ nghĩ như thế nào…… Chờ phục hồi tinh thần lại, Lạc Dao phát hiện chính mình thế nhưng đã cầm chặt thái đao.

Hoàn toàn bỏ qua câu sau của Lạc Dao, Lê Thanh hòa hoãn, nhẹ nhàng thở ra,

“Vậy là tốt rồi, ta vẫn rất tin tưởng trù nghệ của ngươi.”

Vương Minh Minh vốn đang nằm trên sô pha ở phòng khách, tưởng niệm nhân tình, hắn lập tức đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi:

“Còn chuẩn bị cơm chiều gì nữa a? Không xong rồi, ta vừa mới ở trên mái nhà, thấy được có vô số con xác sống đang hùng hục hướng nơi này chạy đến, chúng ta nếu không chạy trốn liền muộn mất.”

“Như thế nào sẽ có loại sự tình này?” Lê Thanh nghe vậy liền cả kinh, bỏ lại Lạc Dao, vội vàng leo tới trên mái nhà, nhìn ra bên ngoài.

Lúc này trời đã tối, ánh trăng chiếu sáng trên đường cao tốc bên cạnh cùng với bãi đất hoang cách đó không xa, mấy chiếc đèn đường may mắn còn tồn tại, vẫn đang phát ra những tia sáng hôn ám, mơ hồ có thể thấy được vô số bóng đen đang ở bên kia di động tới.

Lê Thanh tập trung nhìn vào, toàn bộ bóng đen này cư nhiên đều là xác sống! Đương nhiên đã 'bị che mờ mờ'.

Quả nhiên, cách đó hơn mấy trăm thước, có mấy trăm con xác sống đang hướng bên này đi tới, tuy rằng tốc độ của xác sống thập phần chậm, nhưng khoảng cách mấy trăm thước cũng không phải là xa, đại khái qua vài phút, bọn chúng đã có thể đến đây.

Nhìn thấy nhiều xác sống như vậy sẽ khiến cho người ta sợ hãi, căn bản sinh không ra tư tưởng chiến đấu cùng bọn chúng, cho dù Lê Thanh nhìn đến chính là một đám 'bị che mờ mờ', tâm tình khẩn trương của nàng cũng không có chút giảm bớt.

Nơi này rõ ràng là vùng ngoại ô hoang vắng ! ! Vì cái gì số lượng xác sống so với xác sống ở S thị còn muốn nhiều hơn, định mệnh a……

Lê Thanh đoán chuyện này không phải do hệ thống giở trò quỷ, mà chính là bởi hào quang nữ chính, bằng không vùng thôn quê hoang dã này như thế nào lại có thể xuất hiện nhiều xác sống như vậy.

Cắn chặt răng, Lê Thanh chạy xuống lầu, đem Lãnh đại tiểu thư còn đang soi gương trên lầu hai kéo xuống,

“Chúng ta đi mau, ta nhìn thấy có mấy trăm con xác sống từ bên kia lại đây.”

Lý Tiểu Hồng cũng không biết từ đâu chạy ra, lưng của Vương Minh Minh kỳ tích hết đau, từ trên sô pha vọt xuống, vì thế mấy người đều thu thập đồ đạc, thất kinh mà chạy lên xe.

Lạc Dao đem thái đao để ở bên trong xe, liền khởi động xe, bên trong xe một mảnh im lặng, tất cả mọi người bị đám xác sống phía sau làm cho kinh chấn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Nếu là hơn mười hoặc hai mươi con xác sống thì mấy người bọn họ hợp sức giải quyết căn bản không thành vấn đề, nhưng là nhiều xác sống như vậy cùng nhau liều mạng đánh trả, rõ ràng là muốn chết chùm a.

Ngay khi khoảng cách giữa chiếc xe cùng xác sống càng lúc càng xa, đột nhiên có mấy con xác sống tốc độ lập tức từ trong thi đàn vọt ra, tốc độ của bọn chúng thậm chí so với chiếc xe độ này còn muốn nhanh hơn vài phần.

Lý Tiểu Hồng kinh ngạc mà đem tầm mắt chuyển đến cửa kính xe phía sau, nhìn ra bên ngoài,

“Không xong rồi, mấy con ma vật kia sắp đuổi kịp chúng ta.”

Lê Thanh nhìn lại, thật sự có mấy con xác sống không giống người thường, không từ mà biệt, chính là 'độ che mờ' của chúng nó cũng so với xác sống khác ít hơn…… Đây chẳng lẽ chính là xác sống bậc hai trong truyền thuyết ?

Sắc mặt Lãnh Ngạo Tuyết thập phần tái nhợt, mồ hôi cũng theo hai má trắng nõn chảy xuống, hai tay của nàng không ngừng ma sát lẫn nhau, tựa hồ là muốn dời đi lực chú ý của chính mình.

Lê Thanh chú ý tới một màn này, nhẹ nhàng dùng tay phủ lên trên tay của nàng.

Lãnh Ngạo Tuyết sửng sốt, sau đó liền lần đầu tiên lộ ra chân thật tươi cười kể từ lúc nàng gặp được Lê Thanh cho tới nay, không phải tươi cười trào phúng cũng không phải khinh thường, mà là một tươi cười đối bằng hữu (? ) mới có thể lộ ra.

【 nhiệm vụ phụ [ đem độ hảo cảm của ác độc nữ phối số 2 tăng lên đến 100] hoàn thành. 】

Lê Thanh: “……” Quả nhiên, vào lúc ngặt nghèo, độ hảo cảm dễ dàng tăng a XD

Không đúng! ! Hiện tại căn bản không phải lúc cao hứng, đám xác sống vẫn còn theo sát ở phía sau mà !

Nhiệm vụ vừa hoàn thành, xác sống cũng đã chạy đến, móng vuốt của mấy con xác sống đều đã cào vào trên cửa kính xe, phát ra thanh âm chói tai, tuy rằng chiếc xe này thập phần rắn chắc, nhưng bị xác sống cào nát cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Ai kêu đám xác sống này tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt trảo ( không! ), ai kêu bọn họ bị nhiễm loại bệnh độc không xác định, sớm trở thành siêu nhân ( ít nhất là về mặt sức mạnh) đáng sợ như vậy.

Ngồi ở cạnh cửa kính xe, Lý Tiểu Hồng vội co người lại thành một đoàn, sợ hãi không dám tiếp tục nhìn cửa sổ, nàng không ngừng an ủi chính mình nói:

“Đừng sợ hãi…… Đừng sợ hãi, Lị Lị Ti [2] , ngươi là « Ma giới quý tộc » đang chảy trong người huyết mạch của ác ma, đám ma vật này căn bản là không thương tổn được ngươi.”

*[2] Lị Lị Ti (莉莉丝). Lilith.

Tuy rằng đã là nữ sinh năm hai [3], bất quá đối mặt xác sống, vẫn sợ hãi giống như một nữ sinh cấp 2 bình thường a.

*[3] năm hai. Nguyên tác: trung nhị thiểu nữ (中二少女).

Lê Thanh: “……”

Ngươi thật đúng là nghe lời của Lạc Dao đem tên đổi thành Lị Lị Ti a! ! Không đúng, ngày hôm qua ngươi không phải đã đổi tên thành Alice [4] sao ! ! Tên mỗi ngày mỗi sửa thật sự ổn chứ? !

*[4] Ái Lệ Ti (爱丽丝)–> Lị Lị Ti (莉莉丝)

Vương Minh Minh ngồi ở ghế phó lái, ngoài mặt giả vờ như một bộ thập phần kinh hoảng, kỳ thật trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn phát hiện đây là một cơ hội tốt, có thể đem mối tai họa ngầm Lê Tiểu Phương này giải quyết.

Lúc một con xác sống bổ nhào lên trên nóc xe, tâm tình mọi người đều ngưng trọng hẳn lên, Vương Minh Minh bỗng nhiên nói:

“Không được, cứ như vậy, chúng ta nhất định sẽ bị đám xác sống này xé xác. Ta nghĩ nửa ngày, hiện tại cũng chỉ có một biện pháp có thể giải cứu chúng ta.”

“Là cái gì?” Lê Thanh luôn luôn có loại dự cảm bất ổn, Vương Minh Minh này rốt cuộc đã nghĩ ra phương pháp gì (⊙_⊙)

Vương Minh Minh dùng một loại ngữ khí cực kỳ giằng xé lẫn thống khổ mà nói:

“Hiện tại chỉ có cách trên xe đi xuống một người, để hắn đi thu hút tất cả lực chú ý của xác sống, mới có thể để cho những người khác có đường sống.”

Bên trong xe yên tĩnh một lát.

Thanh âm của Lê Thanh dẫn đầu vang lên:

“Vương Minh Minh, ngươi thật sự là một cao phú suất vừa dũng cảm lại có tinh thần hiến thân, không nghĩ tới ngươi cư nhiên nguyện ý vì chúng ta mà hy sinh chính mình…… Ngươi an tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng ngươi, chúng ta sẽ hảo hảo ở B thị sống sót ! !”

Vương Minh Minh: “Khoan đã nào, ta nói chính là……”

Lãnh Ngạo Tuyết cũng ngẩng đầu, một chút thành ý đều không có mà nói:

” Minh Minh, ngươi bảo trọng.”

Vương Minh Minh: “Uy! Ngươi không phải bạn gái của ta sao !”

Lý Tiểu Hồng cũng nói: ” Minh Minh ca, ngươi bất đồng với ta, ta là tội nhân chảy xuôi huyết mạch tội ác, ngươi nhất định có thể lên thiên đường !”

Vương Minh Minh: “Ta muốn phá cái hệ thống [ xuyên không ] đầy lỗi này.”

Cuối cùng, Lạc Dao nói một câu ngắn gọn: “Tạm biệt.”

Vương Minh Minh vốn muốn đem Lê Tiểu Phương « lực lượng hệ dị năng » đuổi xuống, không nghĩ tới mọi người cư nhiên nhất trí nhằm vào hắn! Hơn nữa liền ngay cả bạn gái hắn là Lãnh Ngạo Tuyết cũng nói ra câu này ! !

Quả thực là bạn thân a, thân ai nấy lo QAQ

Không được, hắn chưa thể chết được, hắn còn chưa kịp tìm được Bạch Liên Hoa……

Vương Minh Minh quyết định thật nhanh ôm lấy đầu nói:

“Không được, vừa rồi ta té xuống đất đυ.ng vào đầu, hiện tại vẫn váng đầu hoa mắt, đừng nói sử dụng dị năng, ta ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ.”

“Vậy ra Minh Minh ca trước giờ vẫn là tinh thần lực a.” Lý Tiểu Hồng đưa ra nghi vấn.

Lê Thanh cũng nói:

” Không thể nào, Vương Minh Minh ngươi tiếp đất không phải là mông sao, đầu như thế nào sẽ có vấn đề?” Xem nàng là người mù sao.

Vương Minh Minh cắn răng nói:

” Ta hiểu rồi các ngươi không tin ta, chính là mỗi câu ta nói đều là sự thật ! Tuy rằng xét thế nào thì ta cũng tiếp đất bằng mông ( Vương Minh Minh cảm thấy mình dùng từ có một chút phong nhã), nhưng lúc đó, xương cùng [5] của ta đã bị thương nặng, còn ảnh hưởng tới đầu của ta!”

*[5] xương cùng. Nguyên tác: vĩ chuy cốt (尾椎骨).

Lạc Dao lạnh lùng nói: ” Xương cùng vì cái gì lại ảnh hưởng đến đầu a, nếu ảnh hưởng thì cũng phải là bại liệt chứ.”

Vương Minh Minh bi phẫn nói:

“Ngươi tin hay không! Nhà của ta chính là y học thế gia ! Cha ta là viện trưởng trong « XX đệ nhất y viện » ở thủ đô!”

【Thông báo, ở gần đây có thi vương tương lai trong nguyên tác, người chơi nếu gϊếŧ chết nó ngay bây giờ, để nó không kịp biến thành thi vương, coi như là nhiệm vụ hoàn thành. 】Thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên.

Lê Thanh chấn kinh, trăm triệu lần không nghĩ tới hệ thống này trước nay vẫn luôn hãm hại người ta, cư nhiên lại trở nên hòa ái dễ gần như thế.

“Ta đi cho !”

Lê Thanh đột nhiên nói, kỳ thật nàng cũng đã hiểu rõ kế sách của Vương Minh Minh, nói là kế sách cũng thật đúng đã quá đề cao rồi…… Không phải là muốn nàng đi tìm chết sao ?

“Không được a, ngươi đi làm cái gì? Ngươi muốn tìm chết sao ?” Lạc Dao quá sợ hãi, suýt nữa đã đem xe đâm lên con lươn.

“Quyết định này của ta rất kiên định.” Lê Thanh giận dữ nói: “So với để mọi người cùng nhau chịu chết, không bằng hy sinh một mình ta, tạo phúc cho vạn nhà.”

Đương nhiên những lời này đều là vô nghĩa, mục đích của Lê Thanh chính là để cho thi vương thuận lợi ăn thịt mà thôi, có « tự chữa khỏi (…… ) dị năng » trong người, nàng tuyệt đối sẽ không là vật hi sinh.

” « Đại hiệp đũa » đại nhân……” Lý Tiểu Hồng cũng nói: “Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trở về ! Ngươi chính là « đại hiệp đũa » trong truyền thuyết !”

Lãnh Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, cho dù ngươi chết, cũng không cứu vớt được người nhiều như vậy.”

Lê Thanh: “……” Có cần phũ như vậy không! !

Lãnh Ngạo Tuyết thở dài, nhỏ giọng nói: “Thật sự muốn đi sao ?”

“Ý ta đã quyết.” Lê Thanh thực khốc huyễn mà nói một câu.

“Tiểu Phương……” Vương Minh Minh cảm động nhìn Lê Thanh, “Chỉ có ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao……”

Nhưng vào lúc này, lương tâm của Vương Minh Minh đột nhiên thức tỉnh, hắn cảm thấy được chính mình thật sự quá có lỗi với Lê Tiểu Phương. Bất quá hết thảy thế nhưng đã xảy ra rồi, tuy thấy được nhưng cũng không thể vãn hồi nữa.

“Không.” Lê Thanh quay đầu đối Lãnh Ngạo Tuyết nói: “Kỳ thật có một chuyện vẫn nghẹn ở trong lòng mà ta chưa nói, hiện tại liền nói cho ngươi biết.”

Lãnh Ngạo Tuyết mặt đột nhiên đỏ lên, “Ngươi, ngươi nói đi……”

Vương Minh Minh hình như đã nhận ra cái gì, thần sắc nhất thời thay đổi, “Khoan đã nào, Tiểu Phương chúng ta tốt xấu cũng là bằng hữu một hồi, ngươi……”

Lê Thanh lập tức không chấm không phẩy, liền nói một câu:

“Kỳ thật Vương Minh Minh là một gã cơ lão, hơn nữa không chỉ là một cơ lão bình thường, mà là một cơ lão phiến hôn [6] .”

*[6] phiến hôn (骗婚). Lừa gạt chuyện tình cảm. Ở đây là lừa Lãnh Ngạo Tuyết kết hôn, sau đó gϊếŧ chết, đoạt gia sản.

Lãnh Ngạo Tuyết: “……”

Vương Minh Minh: “……”

Lý Tiểu Hồng: “Thật là lợi hại a, cư nhiên có thể không thở mà nói một câu dài như vậy.”

Lê Thanh: “……” Chỗ mà ngươi chú ý tới vẫn khác người như vậy a! !

Yên lặng đã lâu, Lạc Dao cũng đột nhiên nói:

“Không được, ta sẽ không đáp ứng, ta sẽ không cho ngươi đi ! ! Nếu ngươi nhất định phải đi xuống, ta liền đem xe đâm xuống vách núi !”

Lê Thanh: “Cái gì ? Vách núi ?”

Lê Thanh vội vàng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại, không biết từ khi nào xe cư nhiên đã chạy lên núi, hơn nữa bên cạnh chính là vách núi cùng vực thẳm sâu không thấy đáy, khoan đã nào, S thị không phải là thành thị ven biển sao, vì cái gì sẽ có vách núi a! !

“Ngươi lý trí một chút a!” Lê Thanh vội khuyên nhủ, “Ta sẽ không có việc gì, ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi.”

“Không được, ta nói không được chính là không được!”

Lạc Dao nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Ngươi thật sự là một kẻ ích kỷ, luôn tự tiện đi tìm chết, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không ? Ngươi rốt cuộc có để ý đến ta hay không?”

Lê Thanh: “…… Ngươi……”

Lời thoại này có gì đó không ổn, vì cái gì giọng điệu này giống như một oán phụ trước đây đã bị ai đó vứt bỏ rất nhiều lần a! ?

Lạc Dao cũng sửng sốt, nàng vì cái gì sẽ nói ra những lời vừa rồi ? Trong đầu giống như có thêm chút ký ức gì đó, nhưng lại nhớ không nổi……

Ngay giờ khắc này, Vương Minh Minh đột nhiên cầm dao đánh ngất Lạc Dao, chính mình nhảy lên ghế lái, đem Lạc Dao đẩy qua bên cạnh, liền như vậy lái xe.

“Ngươi còn nói ngươi đau đầu!” Lý Tiểu Hồng nói: “Nếu đau đầu như vậy thì ngươi sẽ có động tác lưu loát a?”

Vương Minh Minh bởi vì bí mật bị tố giác, nên đã phát rồ không chỗ nào cố kỵ, hắn dùng khuôn mặt lạnh của nhân vật phản diện mà cười nói:

“Hừ, quản hảo chính ngươi là được. Lê Tiểu Phương, nếu ngươi không xuống, ta liền đâm chết nữ nhân này!”

Nói xong, Vương Minh Minh liền nhặt lên thái đao vừa rồi bị Lạc Dao tùy tay vứt bỏ.

“Đồng tính nam!” Lê Thanh hô to.

【 Mở khóa nhiệm vụ chính thứ 4[ ngược tra nam thứ ]】

“Được rồi, ta hiện tại đi xuống, ngươi ngàn vạn lần đừng động thủ với Lạc Dao!”

Lê Thanh tuy rằng rất muốn gϊếŧ chết Vương Minh Minh ngay tức khắc, quên đi, nếu gϊếŧ chết thì về sau sẽ không có người nào có thể lái xe.

Cho nên Lê Thanh vẫn nhịn nhục mà mở cửa xe.

Lúc này Lãnh Ngạo Tuyết kéo kéo ống tay áo của Lê Thanh, nhẹ giọng nói: “Ta chờ ngươi trở về.”

Lê Thanh: “…… Ân.”

Nói thật, Lãnh Ngạo Tuyết ngươi vì cái gì lại bình tĩnh như vậy a! ! Bạn trai của ngươi chính là một đồng tính nam a! ! Vì cái gì ngươi chính là một bộ không sao cả ∑(っ °Д °;)っ