Chương 37: Mạt thế (11)

Chapter 37: Mạt thế (11)

Vừa dứt lời, thân ảnh của Lê Thanh liền biến mất, nàng lần đầu tiên sử dụng tốc độ nhanh gấp mười lần thường nhân mà chạy, quả nhiên nháy mắt đã đi đến trước mặt xác sống.

Trước khi một đám xác sống còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lê Thanh một thái đao chém thành hai nửa.

Xác sống cho dù thân mình bị cắt thành hai đoạn cũng vẫn không ngừng giương miệng, chúng nó chỉ có một loại du͙© vọиɠ là ăn thịt người.

Một cước đem đầu của xác sống vẫn đang há mồm muốn cắn liền đạp nát, Lê Thanh cảm giác lửa giận của mình đối Vương Minh Minh toàn bộ đều chuyển hóa vì động lực đánh quái.

…… Nội dung kế tiếp rất máu me, nên chúng ta tỉnh lược đi……

Một giờ sau, áo khoác của Lê Thanh đã sớm bị máu tươi nhiễm hồng, còn bị xác sống ngươi một ngụm ta một ngụm cắn xé đến rách tung toé.

Đương nhiên Lê Thanh bởi vì có được dị năng [ đánh không chết ], càng bị xác sống cắn xé liền cảm giác chính mình càng mạnh đại, bị cắn mấy ngụm cũng coi như bị muỗi cắn, không hề áp lực.

Nàng cúi người, dùng tiểu đao đem tinh hạch của xác sống một viên lại một viên thu thập lấy, bởi vì nhiều lắm, sau đó đành phải bỏ vào trong túi bảo vệ môi trường, cuối cùng ném hết vào trong không gian.

Đếm sơ sơ, có đến hai trăm viên tinh hạch, nghe nói mạt thế về sau đều là dùng tinh hạch giao dịch _(:з)∠)_ nàng giống như nháy mắt liền làm giàu a, tuy rằng tinh hạch này đều là tinh hạch hạng 2 cũng được.

Đúng vậy, Lê Thanh đã trong một giờ, rốt cục đã xử lý xong tất cả xác sống.

Lê Thanh cảm giác sức lực của mình đều có chút tiến hóa, chính là y phục đều 'bị che mờ mờ' thật sự là có điểm quỷ súc.

Nhưng, có một chuyện khiến nàng cảm thấy có chút bất thường.

“Hệ thống a, thi vương đâu? ! Không bóng dáng a? ! Hay là nói thi vương đã bị ta xử lý, vậy như thế nào không đề cập tới chuyện nhiệm vụ hoàn thành ?”

【 Thật đáng tiếc. Thi vương như thế nào sẽ giống xác sống bình thường, lưu lại ở một chỗ mà chờ ngươi gϊếŧ a, nó đã sớm trốn chạy rồi a. 】

“Chúa ơi.” Lê Thanh cũng không có thời gian mà cùng hệ thống nhiều lời, nàng phải nhanh chóng đuổi theo xe của Vương Minh Minh.

Chạy được một đoạn, Lê Thanh liếc mắt một cái liền thấy được « nhị cấp xác sống B » bị ghim ở trên vách núi, đem tinh hạch cướp đoạt, sau đó liền đem xác sống B treo lại chỗ cũ, để cho nó ở nơi đó được hong gió mà trở thành « xác sống phơi khô» cũng tốt lắm.

Cứ như vậy, Lê Thanh dùng tốc độ ↑↑↑ mà hướng đến mục địa nơi chiếc xe sắp chạy đến, cảm giác chính mình quả thực giống như « cô gái của gió ».

******

Cùng lúc đó, chỗ Vương Minh Minh.

Lạc Dao đang ngủ, lại hoảng hốt nhớ tới chuyện ở thế giới thứ nhất, trong thế giới đó, nàng là một bạch phú mĩ, có được tứ quốc huyết mạch, mỗi ngày từ cửa phòng đến cổng nhà đều phải mất năm phút ngồi xe…… Không, những chuyện này cũng không phải trọng điểm.

Quan trọng là…, nàng ở trong thế giới đó, đã nhận thức một cô gái tên là Lê Lệ Lệ, tuy rằng dung mạo của nàng kia cùng Lê Tiểu Phương hoàn toàn không giống nhau, nhưng Lạc Dao biết, nàng kia chính là Tiểu Phương mà mình nhận thức.

Đang mơ thấy đối phương vì mình mà đi chụp « cảnh giường chiếu » giữa Lãnh Ngạo Thiên cùng Nam Cung Ngự, Lạc Dao đột ngột giật mình tỉnh giấc, liền phát hiện chính mình đang bị đặt ở ghế phó lái, mà người đang lái xe chính là Vương Minh Minh.

“Tiểu Phương đâu?” Lạc Dao nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.

Vương Minh Minh không biết từ nơi nào đã lấy ra kính râm mà mang trên mặt, một bàn tay vẫn đang cầm điếu thuốc hút dở, hắn phun ra một ngụm khói, sau đó khốc huyễn mà nói:

“Đã chết.”

“Không có khả năng!” Lạc Dao nói xong đã túm lấy cổ áo của Vương Minh Minh,

“Đều là lỗi của ngươi, ngươi!”

Vương Minh Minh cười lạnh nói: “Ngươi tốt nhất đừng khıêυ khí©h ta, nếu không con dao này bất cứ lúc nào đều có thể đâm xuyên qua bụng của ngươi.”

Lạc Dao cúi đầu, liền nhìn đến một con dao đang đặt lên bụng của mình.

Phía sau, Lý Tiểu Hồng dụi dụi hai mắt đỏ hồng, khuyên:

“Lạc tỷ tỷ, quên đi, « đại hiệp đũa » tỷ tỷ nhất định sẽ trở về…… Nhất định sẽ……”

Lãnh Ngạo Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, đạm mạc nói:

“Nếu nàng vì ngươi mà hy sinh tính mạng của mình, ngươi cũng không thể đối tính mạng của chính mình phụ trách một chút sao ?”

“Hừ.” Lạc Dao biến sắc, trên người đột nhiên phát ra hồ quang màu tím, hồ quang theo con dao chạy lên trên tay của Vương Minh Minh, nhất thời đem Vương Minh Minh vừa rồi còn vênh vênh váo váo khiến cho điện giật đến cả người run rẩy.

Vương Minh Minh trong mắt tràn đầy không thể tin được,

“Cái gì…… Đây thật là tác dụng của dị năng sao…… dị năng của ta……”

Vương Minh Minh quả thực đã bị đả kích tâm lý, trước đó, hắn luôn nghĩ rằng hỏa hệ cùng điện hệ bất quá chỉ là phóng một cái tiểu hỏa hoa, một cái tiểu điện cầu mà thôi, làm sao lại có lực lượng hệ dị năng khốc huyễn như vậy, nhưng sự thật vẫn khiến hắn vô cùng đả kích. Vương Minh Minh nhất thời bắt đầu hoài nghi thực lực của chính mình.

Lạc Dao một tay kháp ở trên cổ Vương Minh Minh, hung tợn nói:

“Ngu ngốc, tự tìm chết !”

Bởi vì người lái xe đang trong cơn giãy dụa, cả chiếc xe đều bắt đầu nghiêng trái lệch phải, may mắn chính là nơi đây đều là đường rộng rãi, bằng không này mọi người trên xe này hẳn là đã chết chùm.

Sau khi đem Vương Minh Minh bóp cổ đến sắp hấp hối, Lạc Dao đem Vương Minh Minh ném qua một bên, tự mình lái xe, sau khi đem xe quay đầu, Lạc Dao liền lập tức lái xe hướng con đường vừa rồi mà chạy trở lại.

Lý Tiểu Hồng do dự mà nói: “Nơi đó không phải có ma vật sao ?”

“Không sao cả!” Lạc Dao nói: “So với Tiểu Phương, xác sống tính là gì? Cho dù tìm được chính là thi thể của nàng, ta cũng sẽ trở lại tìm…… Cho dù nàng đã bị xác sống khẳng cắn hết, ta cũng muốn từ trong bụng của xác sống, moi ra huyết nhục của nàng.”

Lý Tiểu Hồng cả người chấn động, giống như đột nhiên có một cánh cửa nào đó của tân thế giới đã mở ra, “Lạc tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại…… Tỷ nhất định không phải người thường đi.”

Lạc Dao cười khổ nói: “Ta chính là một người bình thường, một người bình thường bảo hộ không được bất luận kẻ nào, một người bình thường chỉ có thể nhìn…… người mình yêu đi chịu chết.”

” Người mình yêu?…… Không xong rồi, ma vật lại vây lại đây.” Lý Tiểu Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẩn trương mà nói.

“Hừ, tới thật đúng lúc.” Lạc Dao một chút cũng không có bộ dáng sợ hãi.

Lấy chiếc xe của bọn họ làm tâm, xung quanh 360° không có góc chết, đều là lúc nhúc xác sống, lúc này vô luận có muốn chạy hướng nào cũng không thể chạy.

“Rõ ràng vừa rồi cũng không nhiều đến như vậy.” Lý Tiểu Hồng lo lắng nói: “Xem ra ta thật sự phải trở về địa ngục rồi.”

Lãnh Ngạo Tuyết mặt không cảm xúc mà nói: “Tất cả mọi người đều giống nhau thôi, chuyện gì cũng đều không sao cả.”

Có lẽ sợ hãi tới cực điểm, ngược lại sẽ cảm thấy được không sao cả, lúc này mọi người trên xe chính là tâm tình như vậy.

Lý Tiểu Hồng còn đề nghị: “Không bằng đem Minh Minh ca ném ra ngoài đi, nói không chừng có thể tranh thủ được một chút thời gian và vân vân.”

“Hảo a.” Lãnh Ngạo Tuyết hình như đã sớm đã quên Vương Minh Minh là bạn trai của nàng, cư nhiên mỉm cười đồng ý.

Lý Tiểu Hồng nhịn không được nói: “Lãnh tỷ tỷ a, Minh Minh ca không phải bạn trai của ngươi sao ? Ngươi một chút cũng không lo lắng cho hắn sao ?”

“Lo lắng?” Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Hừ, nam nhân này còn tưởng rằng ta vẫn chưa biết bộ mặt thật của hắn, kỳ thật ta đã sớm từ chỗ hộ vệ biết được chuyện của hắn. Nếu không muốn hảo hảo giáo huấn một chút vị đệ đệ đã vô năng lại còn đầy dã tâm của ta, ta đã sớm tống hắn vào Ngưu Lang điếm [1] rồi.”

*[1] Ngưu Lang điếm (牛郎店). Lầu Ngưng Bích phiên bản nam.

“Thì ra là thế.” Lý Tiểu Hồng gật gật đầu, “Ta cảm thấy bây giờ chúng ta có thể dùng chai nước suối 【 tít——】 hắn.” [2]

*[2] tít. Tất (哔). Thủ thuật che giấu một đoạn âm thanh. Thường dùng trong kiểm duyệt video. Phương pháp xử lý được chọn là trùng lặp, xếp chồng tín hiệu. Thường thấy trong các chương trình truyền hình thực tế.

“Không được.” Lãnh Ngạo Tuyết cự tuyệt mà nói: ” Khẩu nghiệp của ngươi quá nặng.”

“Ai.” Có lẽ là người trước khi chết sẽ muốn nói một cái gì đó, Lý Tiểu Hồng cũng bắt đầu nói ra * của chính mình, “Kỳ thật tên thật của ta không phải Lý Tiểu Hồng, tên thật của ta là…..”

“A! ! ! Như thế nào lại có nhiều xác sống như vậy! !” Tiếng thét chói tai của Vương Minh Minh đột nhiên vang lên.

Nguyên lai là Vương Minh Minh vừa tỉnh lại, phát hiện bên ngoài xe lúc nhúc một đống xác sống, nhịn không được liền không chút hình tượng mà la lớn,

“Trong lúc ta đang ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bị đánh gảy đối thoại, Lý Tiểu Hồng không chút lưu tình mà phun ra mấy chữ: “Ngươi đây là nhác ma người ta sao.”

Vương Minh Minh thẹn quá hóa giận mà nói:

“Mấy chuyện này tuyệt không trọng yếu !!”

“Dù sao mọi người bị xác sống cắn chết thì cũng không sao cả.” Lạc Dao cũng buông tha cho trị liệu, “Cùng Tiểu Phương, một cái chết kiểu này với ta mà nói cũng là chuyện tốt thôi.”

“Không, tuyệt đối không có gì tốt a ! !” Vương Minh Minh bắt đầu lệ rơi đầy mặt,

“Vì cái gì còn trẻ như ta lại phải chết a, cái kiểu bị xác sống cắn chết quỷ súc như vậy, ta đường đường chính là một cao phú suất a, ta vẫn chưa được kế thừa bệnh viện, cùng với những nam y tá « tiềm quy tắc » [3] ở trong đó…… Đáng giận, ta không muốn chết a! !”

Lý Tiểu Hồng: “…… Ngươi đây không phải là bại lộ « khẩu vị nặng » [4] của mình đó chứ ?” Hơn nữa nam y tá thật sự là có sao (⊙_⊙)

*[3] tiềm quy tắc (潜 – 规则). Quan hệ vụ lợi bằng xá© ŧᏂịŧ

* [4] khẩu vị nặng. Nguyên tác: trọng khẩu vị đích ái (重口味的爱)

Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Thấp kém.”

Vương Minh Minh phản bác: “Một chút cũng không thấp kém! ! Không…… Hiện tại loại chuyện này tuyệt không trọng yếu, ta vẫn nên đi viết di thư……”

Vương Minh Minh luống cuống tay chân liền từ trong ba lô lấy ra giấy bút, hai tay run rẩy liền bắt đầu viết di thư.

Mắt thấy xác sống xung quanh đã vây kín chiếc xe, vô số bộ móng vuốt hướng chiếc xe mà cào cấu, cửa thủy tinh của xe này nghe nói có thể chống đạn cũng đã bắt đầu xuất hiện hoa ngân [5]. Cửa xe cũng bắt đầu phát ra thanh âm kẽo cà kẽo kẹt, hẳn là không còn chống đỡ được bao lâu.

*[5] hoa ngân (划痕). Vết trầy xước.

Ngay lúc tình thế hết sức nghìn cân treo sợi tóc, ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra hồng quang, vô số liệt hỏa không biết từ chỗ nào xông ra, đem xác sống đang vây xung quanh đều đốt thành « cương thi nướng khét ».

Cho dù là ở bên trong xe, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng nhiệt độ cực nóng, một thân mồ hôi không ngừng tích lạc, làm cho người ta không khỏi lo lắng rằng mình sẽ bị nướng chín giống như đám xác sống kia.

May mắn chính là ngọn lửa căn bản không có đốt tới bên trong xe, đợi lúc ngọn lửa dừng lại, xung quanh đã là đầy đất « cương thi nướng khét ».

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Vương Minh Minh liền bẻ gãy cây bút trong tay, dùng một loại ánh mắt xem kỳ tích mà nhìn đến thi thể xác sống ở xung quanh, “Chẳng lẽ là Lão thiên gia thấy Vương Minh Minh ta tướng mạo tuấn tú lịch lãm trăm năm khó gặp, liền phái Thiên Lôi xuống gϊếŧ hết đám xác sống này ?”

Lạc Dao: “…… Vì cái gì ngươi cư nhiên học theo tư tưởng phản động của Lý Tiểu Hồng.”

Lãnh Ngạo Tuyết nói: “Vẫn nên bớt xem tiểu thuyết đi.”

Lý Tiểu Hồng cả giận mà nói: “Không, đây rõ ràng là do huyết mạch ác ma trong cơ thể ta đã hoàn toàn thức tỉnh, triệu hồi ra địa ngục liệt hỏa để đốt chết đám xác sống này !”

Lạc Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thần sắc biến đổi, quay đầu lại nói: “Không cần tranh cãi nữa, ta thấy có vài người đang hướng bên này đi tới.”

Mọi người nhất thời câm nín, đều quay đầu ra bên ngoài nhìn lại, quả nhiên ở bình nguyên dưới ánh chiều tà (? ), có mấy người người đang hướng bên này đi tới, bởi vì ngược sáng nên không thể thấy rõ dung nhan của bọn họ, nhưng chuyện có thể xác định chính là, khí tràng của bọn họ rất cường đại, nhất định không phải là « hình nền ».

Lạc Dao thần sắc ngưng trọng mà mở ra cửa xe, một cước giẫm lên trên đầu một con « cương thi nướng khét », nàng chú ý tới thân xe cũng đã có không ít chỗ bị cháy sém, nhưng ngọn lửa chính là không có đi vào bên trong xe.

Này hiển nhiên không phải những gì Vương Minh Minh cùng Lý Tiểu Hồng đã nói, rõ ràng chính là do một cường đại dị năng giả có hỏa hệ dị năng làm ra.

Lãnh Ngạo Tuyết cùng Lý Tiểu Hồng cũng từ trong xe đi ra, mà vị nam nhân duy nhất Vương Minh Minh cư nhiên lại tránh ở phía sau một đám nữ nhân.

Vương Minh Minh đối hành vi này của chính mình cũng có giải thích, không có biện pháp a, sau khi thiếu chút nữa bị xác sống cắn chết, Vương Minh Minh đối với cái mạng cao phú suất của mình vẫn là thực quý trọng.

Người ta rất khó mới có thể đầu thai thành cao phú suất a, đời này không phải là quá hoàn hảo sao, kiếp sau nếu biến thành ải tọa cùng [6] thì làm sao mà hảo được.

*[6] ải tọa cùng (矮矬穷). Lùn, xấu trai mà còn nghèo. Chơi chữ với 'cao phú suất' (高富帅).

Mấy người đã đến gần, cư nhiên đều mặc tây trang thương hiệu 13, ba nam hai nữ, tất cả mọi người một bộ bức cách ngận cao [7], đặc biệt là nam nhân cầm đầu.

*[7] bức cách ngận cao (逼格很高). Khí chất oai phong rất bức người.

Người này, tây trang trên người không thèm cài chặt khuy, cuồng dã bị gió thổi mở ra, ở trong gió bay phất phới, hắn có được khuôn mặt góc cạnh, tà mị cuồng tứ lãnh ngạo anh tuấn, cơ bắp trên người cứng rắn như thạch bàn, hắn cắm tay trong túi, hướng mọi người cười,

“Các ngươi hảo, ta là B thị đội trưởng Cao Soái của cố dong đoàn [8] G&L, mục đích hôm nay chính là tới tìm tiểu thư Lãnh Ngạo Tuyết.”

*[8] cố dong đoàn (雇佣团). Thường thấy trong phim, một nhóm người là các anh trai vai u, thịt bắp, mặc vest mang kính đen, công việc là ai thuê gì làm nấy: từ tạp vụ khuân vác cho đến tìm người, đòi nợ. (Editor)

Đúng vậy, rốt cục cũng đến phiên nam chủ lên sân khấu, nam chủ lên sân khấu phải là anh hùng cứu mỹ nhân.

Lạc Dao híp mắt: “Ngươi nói chính là thật sao ?”

Cao Soái nói: “Thiên chân vạn xác, ta vừa mới chính là đem mấy người các ngươi từ trong đám xác sống giải cứu ra a, đừng nghi ngờ có được không ?”

Lý Tiểu Hồng: “…… Cái tên đoàn của các ngươi có phải hay không có chút bất thường a……” Cái tên viết tắt này khiến Lý Tiểu Hồng tựa như nhớ tới cái gì.

Cao Soái mỉm cười mà nói: “Ngươi đây là nhớ tới hai từ tiếng Anh glorious ( huy hoàng ) cùng lucky ( may mắn ) phải không nào ? Bất quá sở dĩ thủ tên này, là bởi vì ta tên Cao Soái, mà Phó đoàn trưởng tên là Lệ Quân, cho nên dùng thủ vị [9] trong tên của hai chúng ta ghép vần hợp thành tên này.”

*[9] thủ vị.

高(Cao): bộ Cao (高)

帅 ( Suất ): bộ Cân (巾)

厉(Lệ): bộ Hán (厂)

军 (Quân): bộ Xa (车)

Cao Soái bính âm là /gao-shuai/; Lệ Quân /li-jun/. Lấy chữ viết tắt G trong chữ 'Cao' và L trong chữ 'Lệ' của hai người này mà đặt tên cho đội nhóm. Mặt khác, Lý Tiểu Hồng chắc là đang nhớ tới GL trong chữ … (?). (Editor)

Lúc này một tráng hán « vai năm tấc rộng thân mười thước cao » phía sau Cao Soái liền hướng mọi người gật gật đầu, xem ra hắn chính là Lệ Quân.

Lý Tiểu Hồng: “……” Đây là một đôi đồng tính nam đi, trời ạ, trên thế giới này liệu còn có nam nhân bình thường không đây, căn bản mới không ai nghĩ đến hai cái từ tiếng Anh đó.

Lãnh Ngạo Tuyết đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn đến Cao Soái, “Ngươi nói thật sao ? Là ai gọi ngươi tới tìm ta ?”

Cao Soái mỉm cười nói: “Xem ra vị này chính là Lãnh tiểu thư, người đề ra nhiệm vụ này chính là phụ thân của ngài – Lãnh lão tiên sinh, ngài không cần lo lắng rằng bọn ta sẽ đối ngươi làm ra chuyện không tốt gì.”

“Hừ.” Lãnh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại.

Đúng lúc này, một người từ xa xa chạy như điên mà đến, vọt tới trước mặt mọi người, thở hồng hộc mà nói, “Ta, ta đã trở về, không có việc gì đi ? Trên mặt đất như thế nào đều là thi thể xác sống ? Các ngươi đang nướng « BBQ xác sống » [10] sao ?”

*[10] BBQ xác sống. Nguyên văn: khảo nhục bài đội (烤肉排队).

Lạc Dao vừa thấy người đến là ai, nước mắt liền rơi như mưa, nàng không để ý đến trên y phục Lê Thanh đều đầy huyết ô, một phen ôm lấy nàng kia, “Ngươi không có việc gì, thật sự là tốt quá……”

Lê Thanh nói: “Ta đã nói ta không sao rồi, ngươi lại còn lo nghĩ vớ vẩn.”

Lý Tiểu Hồng cũng nói: “Thật không hỗ là « đại hiệp đũa » tỷ tỷ, Ta đã nói ngươi nhất định không có việc gì mà !”

Lãnh Ngạo Tuyết cũng hiếm khi mỉm cười mà nói: “Coi như ngươi cũng không có khoác lác.”

Vương Minh Minh dùng một loại biểu tình gặp quỷ mà nhìn nhìn Lê Thanh, “Ngươi, ngươi cư nhiên không chết, trên y phục của ngươi đều là vết cắn của xác sống a! Sẽ không phải là ngươi kỳ thật đã biến thành xác sống đó chứ ?”

Lê Thanh sắc mặt lạnh lùng, “Đồng tính nam ngươi, tư cách gì mà nói ta.”

Vương Minh Minh: “……”

Cao Soái kinh ngạc mà quay đầu nhìn Lê Thanh, nghĩ thầm rằng người này rốt cuộc là ai.

Không nghĩ tới ngay lúc Cao Soái nhìn đến khuôn mặt Lê Thanh, như vậy trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mũi tên của thần Cupid nháy mắt đã bắn trúng trái tim của mình.

Nhìn thấy cô gái kia toàn thân mang theo huyết ô lại vẫn có thể như thế tươi cười chói mắt, quả thực chính là một tia dương quang trong mạt thế !

Lệ Quân: “……” Vi diệu cảm thấy được bị NTR a, sao lại thế này, rõ ràng không phải là đồng tính nam sao.

Cao Soái không khách khí mà chen ngang Lạc Dao, cầm tay của Lê Thanh nói: “Vị tiểu thư này, không biết tên của nàng là gì.”

Bị thô lỗ chen ngang, Lạc Dao đương nhiên thập phần bất mãn, từ trong xe lấy ra thái đao: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì a? !”

Lê Thanh ngẩn người, ngốc hồ hồ mà trả lời hắn, “Ta là Lê Thanh, xin chào……” Sau đó nàng liền chú ý tới một điểm, nam nhân mà có loại khí tràng này, hẳn là là nam chủ đi.

“Lê Thanh, thật sự là cái tên rất đẹp, làm cho người ta nhớ tới tuyết liên hoa trên núi Alps [11], còn có loại nước suối trong suốt ở vùng biển Aegean [12].” Cao Soái cảm khái mà nói.

*[11] Alps. Nguyên tác: a nhĩ ti tư sơn (阿尔卑斯山).

Núi Alps là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, kéo dài từ Áo, Ý và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây.

*[12] Aegean. Nguyên tác: ái cầm hải (爱琴海).

Biển Aegea là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải, nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nó nối liền với biển Marmara và biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore. Quần đảo Aegea nằm trong biển này. Vùng Aegea bao gồm chín tỉnh ở tây nam Thổ Nhĩ Kỳ, trong những phần giáp với biển Aegea.

Lê Thanh: “……” Chém gió, những lời này đều là chém gió a [13] !!

*[13] chém gió. Nguyên tác: Tào điểm (槽点).

Cũng không kịp để Lê Thanh buồn nôn, Lệ Quân đã ý thức được điểm buồn nôn,

” Không thể nào, Cao ca, Aegean không phải là biển ư, làm sao có nước suối…… Hơn nữa Alps……”

Cao Soái sắc mặt băng lãnh, “Trên tuyết sơn có tuyết liên hoa có cái gì không đúng sao? trên đảo Aegean có nước suối cũng không thực bình thường hay sao ?”

Lê Thanh: “……”

Lạc Dao: “……”

Mọi người: “……”

Đây là vì cái gì, cư nhiên lại cảm thấy được lời nói của hắn rất có đạo lý……

Lê Thanh giãy khai khỏi tay của Cao Soái, “Ngượng ngùng, chúng ta còn phải nhanh chóng chạy trốn, sẽ không thể cùng ngươi nói chuyện phiếm.”

“Đúng vậy.” Lạc Dao đem Lê Thanh chắn ở phía sau, lạnh lùng mà nhìn đến Cao Soái, “Ngươi mang Lãnh đại tiểu thư đi thì tốt rồi, chúng ta tự mình có thể đi B thị.”

Vương Minh Minh cuống quýt nói một hơi: “Nhất định phải mang theo ta a.”

Cao Soái hừ lạnh một tiếng, “Mang theo ngươi? Nếu ngươi yêu ta thì làm sao bây giờ?” Hiển nhiên Cao Soái đã đem câu nói Vương Minh Minh là đồng tính nam nghe vào tai.

Vương Minh Minh: “Ngươi…… Ta…… Loại hình mà ta thích chính là thanh thuần đáng yêu giống như Bạch Liên Hoa ! Mới không phải là cao to vạm vỡ như ngươi a! Đừng vũ nhục gu thưởng thức của ta !”

Tuy rằng nói như vậy, bất quá chiếc xe của Lãnh Ngạo Tuyết đã bị xác sống biến thành một đống sắt vụn, cuối cùng mấy người vẫn phải ngồi lên xe tải của Cao Soái để đi đến B thị.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục cũng xong _(:з)∠)_ ta phải đợi đệ đệ của Lãnh Ngạo Tuyết xuất hiện, sau đó cùng nhau ngược bọn họ.