Chương 40: Mạt thế (14)

Chapter 40: Mạt thế (14)

Bạch Liên Hoa, thân là con riêng của cha Lãnh Ngạo Tuyết, Bạch Liên Hoa tổng cảm thấy được cả thế giới đều có lỗi với chính mình, dựa vào cái gì toàn bộ tài sản đều lưu cho Lãnh Ngạo Tuyết, một phân cũng không cho hắn, bọn họ rõ ràng là có huyết thống tỷ đệ, nhưng có đại bất đồng, chính là bởi vì không phải cùng một mẹ, còn có đại đãi ngộ khác biệt như vậy.

Cho nên, Bạch Liên Hoa đi quán bar mượn rượu tiêu sầu, có lẽ là duyên phận, hắn gặp gỡ được Vương Minh Minh, hai người cứ như vậy trở thành tình lữ.

Bạch Liên Hoa tuy rằng đối Vương Minh Minh có chút cảm tình, nhưng vẫn còn kém tài sản của Lãnh gia, Vương Minh Minh căn bản không đáng một xu. Vì thế Bạch Liên Hoa liền xử ( trí ) tâm ( thương ) tích ( bị ) lự ( cật ) [1] mà đem Vương Minh Minh cấp tới trước mặt Lãnh Ngạo Tuyết.

*[1] xử ( trí ) tâm ( thương ) tích ( bị ) lự ( cật )

处 ( 智 ) 心 ( 商 ) 积 ( 被 ) 虑 ( 吃 )

Xử trí tâm thương tích bị lự cật (处 智 心 商 积 被 虑 吃). Đem vết thương lòng nuốt vào một cách đau khổ. Đại ý: ngậm đắng nuốt cay ( Hoặc: đau khổ giữ trong lòng, nước mắt chảy vào trong ).

Xử tâm tích lự (处心积虑)= Trăm phương ngàn kế. ( Editor )

Vốn hết thảy đều đã thuận lợi như vậy, nhưng bi kịch chính là mạt thế bạo phát.

Lúc ấy Bạch Liên Hoa đang ở cùng vị tra cha của Lãnh Ngạo Tuyết ở B thị xử lý sự tình, vận khí tốt nên không gặp phải xác sống, liền trụ ở bên trong an toàn khu.

Bạch Liên Hoa cũng may mắn thức tỉnh được « dự tri dị năng » [2], đúng vậy, hắn có thể nhìn trước được tương lai sẽ phát sinh sự tình gì.

*[2] dự tri dị năng (预知异能). Tiên đoán, biết trước tương lai.

Cũng bởi vì có được loại dị năng cuồng bá khốc huyễn này, Bạch Liên Hoa nghiễm nhiên trở thành dị năng giả có địa vị cao nhất ở B thị, kỳ thật cha của Lãnh Ngạo Tuyết có thể ở trong an toàn khu, bảo trì địa vị lúc đầu cũng đều nhờ vào Bạch Liên Hoa.

Tuy rằng hiện tại cùng quá khứ rất bất đồng, nhưng trong lòng Bạch Liên Hoa vẫn là có như vậy vài phần bất bình, mỗi ngày đều không ngừng gạt bỏ Lãnh Ngạo Tuyết ra khỏi nhà, còn tại lúc biết được S thị có phương pháp giải cứu nhân loại, lập tức liền mang theo Lãnh Ngạo Tuyết xuất môn.

Trong cái tương lai mà Bạch Liên Hoa nhìn đến, hắn thành công hi sinh được Lãnh Ngạo Tuyết, sau đó cùng Vương Minh Minh cùng nhau bắt được heo, trở lại B thị, sau đó trở thành anh hùng của nhân loại.

Bất quá hiện tại, tình tiết phát sinh thực tế cùng những gì hắn nhìn đến có điểm không giống nhau, đầu tiên là có thêm ba nữ nhân.

Bất quá Bạch Liên Hoa không biết là điều này sẽ đối tương lai tạo ra ảnh hưởng gì, cũng chỉ là ba nữ nhân có dị năng thôi mà.

******

Lê Thanh luôn luôn có một loại dự cảm bất hảo, nói đến thì đàn heo của nàng cũng là mua ở S thị, chẳng lẽ đàn heo trong không gian đột nhiên đột biến gien mà mọc sừng đều là bởi vì bị nhiễm bệnh độc ngoài hành tinh sao…… Mặt khác, thực vật cùng cá lớn như vậy cũng là bởi vì cái này?

…… Vì cái gì nghĩ như vậy lại đột nhiên thấy logic a, chuyện này đúng là không khoa học mà.

Có mấy dị năng giả lợi hại nhất an toàn khu mở đường, dọc theo đường đi, mặc kệ gặp được nhiều ít xác sống đều là trực tiếp đốt thành tro bụi, chỉ một buổi sáng đã đến được vùng ngoại ô S thị.

Vùng phụ cận trang trại nuôi heo của Lãnh thị xuất hiện một màn kỳ cảnh, nguyên bản cỏ dại chỉ cao đến mắt cá chân, hiện tại đã cao quá đầu người, liếc mắt một cái nhìn qua thì căn bản cái gì cũng nhìn không tới, các loại chỉ có trong phim điện ảnh kì huyễn [3] mới có thể xuất hiện, thực vật khổng lồ cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Một đám xác sống xung quanh,trên đầu cư nhiên mọc sừng.

*[3] điện ảnh kì huyễn (奇幻电影). Phim khoa học viễn tưởng.

Mọc sừng còn chưa tính, đám xác sống đã biến thành bộ xương khô này, đầu của chúng cư nhiên còn sáng bóng như ngọc.

Lê Thanh: “……” Hiện tại cư nhiên không có 'che mờ' ! ! ! Quả nhiên là bởi vì đám xác sống đều đã tiến hóa thành bộ xương khô đi, một chút cũng không có máu me.

“Đây đại khái chính là do tác dụng bệnh độc ngoài hành tinh đi.” Lãnh Ngạo Tuyết dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn đến phong cảnh trước mắt.

“Chúng ta vẫn nên mau vào thôi, đừng lãng phí thời gian.” Nói xong, Cao Soái liền khốc huyễn phóng ra một quả cầu lửa rất lớn mà hướng đám xác sống đốt tới.

Vượt ra ngoài dự đoán của Cao Soái chính là, đám cỏ dại cùng thực vật cùng với xác sống sau khi bị hỏa thiêu, chẳng những không có hóa thành tro bụi, ngược lại thần thái lại tinh ranh hơn vài phần.

Bạch Liên Hoa đột nhiên nói: “Ta đã thấy rồi, đám cỏ dại cùng xác sống này đều đã đột biến gien, dị năng đối bọn chúng căn bản không có tác dụng, chỉ có dùng phương pháp thô bạo mới có thể đả bại bọn chúng.”

“Cái gì gọi là phương pháp thô bạo ?” Cao Soái nghi hoặc mà hỏi một câu.

Mười phút sau.

Trong tay mỗi người đều cầm sài đao cương côn [4], đằng đằng sát khí mà hướng xác sống chém tới, chỉ có dùng vũ khí thô sơ mới có thể lấy đầu của xác sống.

*[4] sài đao cương côn (柴刀钢棍). Dao to gậy cứng; Vũ khí thô sơ.

Lê Thanh lén lút lấy ra sừng heo để đâm xác sống, một cái đâm chuẩn xác, đã đem đầu của xác sống mở tung ra như bông hoa [5].

*[5] mở tung ra như bông hoa. Nguyên tác: khảm toái tang thi đích đầu (砍碎丧尸的头). Chém vỡ đầu của xác sống.

Vương Minh Minh tinh mắt chú ý tới một màn này, không khỏi nghi hoặc mà hỏi: “Lê Tiểu Phương, vũ khí đó của ngươi là gì vậy ?”

Lê Thanh ngay cả đầu cũng không quay lại liền nói: “Đây là truyền gia chi bảo của ta, sừng tê giác.”

Vương Minh Minh: “……”

Lạc Dao lấy ra bảo kiếm gia truyền của nàng, có lẽ là bảo kiếm này thật sự có một điểm đặc biệt nào đó, chém xác sống cũng phi thường thuận tay.

Lý Tiểu Hồng thật bất đắc dĩ, nàng là không có món vũ khí đặc biệt nào, đành phải lĩnh búa từ chỗ Lãnh Ngạo Tuyết.

Lãnh Ngạo Tuyết cùng Bạch Liên Hoa đều không có sức chiến đấu, liền đứng ở xa xa mà vây xem, Vương Minh Minh canh giữ ở bên cạnh bảo hộ sự an toàn cho bọn họ.

Bạch Liên Hoa mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, bằng hữu của ngươi thoạt nhìn không tồi a.”

Lãnh Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi đừng đối các nàng động thủ!”

“Ai biết được?” Bạch Liên Hoa nhíu mày: “Ngươi càng nói như vậy, ta lại càng muốn động thủ a.”

Lãnh Ngạo Tuyết cắn răng nói: “Tùy ngươi đi.” Nàng biết, hiện tại nếu tiếp tục cùng Bạch Liên Hoa tranh cãi sẽ chỉ làm Bạch Liên Hoa gia tăng quyết tâm muốn nhằm vào đám người của Lê Tiểu Phương.

Rất nhanh, mọi người tựa như gió thu cuốn hết lá vàng, liền đã thu phục xong đám xác sống này, được Cao Soái dẫn đầu, mọi người hướng trang trại nuôi heo của Lãnh thị đi đến.

Cao Soái vất vả ở phía trước chặt cây cỏ, chuyện này hoàn toàn không phù hợp thân phận nam chủ, Lệ Quân nhìn hắn vất vả, liền cũng cùng hắn cùng nhau chặt cây cỏ.

Lê Thanh: “…… A, boss chiến là ở trang trại nuôi heo của Lãnh thị tiến hành, tổng cảm giác không có không khí a.”

Lý Tiểu Hồng nghe được Lê Thanh nói thầm, nhân tiện nói: “Không, nơi này đã không phải trang trại nuôi heo của Lãnh thị, nó đã bị lực lượng của ác ma chiếm cứ rồi, hẳn là phải đem nơi này gọi là « ác ma chi thành ».”

Lạc Dao cũng nhịn không được buồn nôn, “Ngươi gặp qua cái « ác ma chi thành » nào chỉ có nhà trệt cùng kho hàng chưa ! !”

Lý Tiểu Hồng nói: “…… Chính là nơi này nè.”

Tán gẫu một phen như vậy, mấy người đã tới được cửa trang trại nuôi heo của Lãnh thị.

Trên cánh cửa tràn đầy rỉ sắt loang lổ, một bộ lung lay sắp đổ, Cao Soái hít sâu một hơi, liền một cước đá văng cánh cửa.

Bên trong có không ít xác sống mặc y phục của nhân viên công tác của Lãnh thị, đương nhiên còn có một đầu trư.

Ba thước, trên đầu mọc sừng, ngoài miệng có răng nanh heo……

Lý Tiểu Hồng lẩm bẩm nói: “Đây không phải là…..”

Lạc Dao vội vàng bưng kín miệng của nàng, “Không có gì.”

Lạc Dao cũng ý thức được thịt heo trong không gian có vấn đề, nhưng hiện tại các nàng phải làm bộ như không biết chuyện về đám heo này, bằng không cái không gian của Lê Thanh sẽ bị bại lộ.

Vương Minh Minh đã bị kinh hách, vội vàng đem Bạch Liên Hoa hộ ở sau người, “Này rốt cuộc là cái gì a! Cư nhiên có loài heo lớn như vậy……”

“Ta đến thử xem.” Cao Soái giơ lên sài đao, nghĩa vô phản cố [6] mà vọt lên, thả người nhảy lên lưng heo.

*[6] nghĩa vô phản cố (义无反顾). Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

“Đi tìm chết đi!” Cao Soái hô to một tiếng, phóng ra hỏa cầu trong lòng bàn tay, nhưng căn bản không có tác dụng, heo ở nơi này so với đám heo trong không gian của Lê Thanh còn muốn lợi hại hơn vài phần, liền ngay cả liệt hỏa cũng vô pháp đốt xuyên qua da bọn chúng.

Cao Soái bất đắc dĩ, đành phải dùng sài đao đâm vào lưng heo, con heo đương nhiên cũng không để hắn tùy ý đâm, nhất thời xung quanh chạy loạn, cả trang trại nuôi heo liền thành một đoàn hỗn loạn.

Lê Thanh cắn chặt răng, từ trong áo khoác lấy ra một chiếc đũa, nhắm ngay mắt heo mà phóng qua.

Mọi người chỉ nhìn đến một đạo bạch quang lóe lên, chiếc đũa dùng vận tốc ánh sáng (? ) mà đâm vào trong mắt heo.

Này một màn, muốn bao nhiêu huyết tinh liền có bấy nhiêu huyết tinh, muốn bao nhiêu quỷ súc liền có bấy nhiêu quỷ súc.

Chiếc đũa còn xuyên qua toàn bộ thân thể của con heo, từ sau lưng nó bay ra……

Lê Thanh: “……” Quả nhiên, chiếc đũa mới là thần khí nha.

Heo ầm ầm ngã xuống đất, Cao Soái cũng từ trên lưng heo nhảy xuống, dùng ánh mắt khϊếp sợ mà nhìn đến Lê Thanh, “Ngươi, ngươi…… Kỳ thật ngươi có miểu chuẩn hệ dị năng [7] ?”

*[7] miểu chuẩn hệ (瞄准系). Kỹ năng nhắm trúng mục tiêu.

Lê Thanh: “…… Chính là lực lượng hệ mà thôi.” Đương nhiên còn cần phải có hào quang nữ chính, chỉ cần có hào quang nữ chính, tùy tiện loạn ném đều có thể trúng đích.

Vương Minh Minh một trận kinh ngạc, “Ngươi rốt cuộc là làm sao luyện được ?” So với lực lượng hệ dị năng giả, này sai biệt cũng quá lớn đi! !”

“Chém nhiều xác sống thì luyện thành thôi.” Lê Thanh hàm hồ nói ra một câu.

“Chúng ta hiện tại đem con heo này mang về thì được rồi phải không?” Lệ Quân hướng Bạch Liên Hoa dò hỏi.

“Không đúng.” Bạch Liên Hoa ánh mắt một lệ, “Con này không phải con heo đầu tiên bị cảm nhiễm bệnh độc, con heo kia mới là mục tiêu thật sự của chúng ta.”

“Trời ạ, nhiều heo như vậy làm sao phân biệt được a?” Lý Tiểu Hồng quả thực muốn hỏng mất.

“Không có việc gì.” Bạch Liên Hoa nói: “Con heo mà chúng ta muốn tìm, cùng những con heo khác ở có bề ngoài không quá giống nhau, rất dễ nhận ra.”

“Được rồi.” Lý Tiểu Hồng lúc này mới miễn cưỡng đả khởi tinh thần.

Mọi người tiếp tục hướng bên trong trang trại nuôi heo đi đến, trong lúc đó Vương Minh Minh còn mặt dày vô sỉ mà chạy tới tìm Lê Thanh xin mấy chiếc đũa, nói muốn luyện tập một chút « lực lượng hệ dị năng » của chính mình và vân vân.

Lý Tiểu Hồng nhịn không được mà trào phúng nói: “Ngươi làm sao có thể có được uy lực của « đại hiệp đũa » đây ?”

Vương Minh Minh cả giận nói: “Đừng khinh bỉ cao phú suất nha ! !”

Thật không hỗ là trang trại nuôi heo do một công ty đa quốc gia mở ra…… Quy mô của trang trại nuôi heo này thật sự có thể so với tòa thành, lúc mọi người vừa mới tiến tới, nhìn đến khối đất trống kia chẳng qua cũng chỉ là một tiểu bộ phận của nó mà thôi.

Mọi người đi được nửa ngày, gϊếŧ N con xác sống mới đi đến bộ phận thứ hai của trang trại nuôi heo.

Bọn họ đang đứng nép ở sau một bức tường, cảnh giác mà nhìn đến đám heo đang nhàn nhã tự tại cách đó không xa.

Nếu nói ngay từ đầu còn có người khinh thị đám heo này, thì hiện tại hoàn toàn không ai còn dám xem thường.

Vương Minh Minh nói: “Để ta thử xem nào.” Nói xong, hắn liền nhắm ngay một con heo cách đó không xa, cầm chiếc đũa trúc trong tay phóng tới.

Chiếc đũa lập tức bay về phía con heo, sau đó lúc đυ.ng tới thân thể con heo, trong khoảnh khắc, cư nhiên bắn trở lại, sau đó gãy thành hai nửa _(:з)∠)_

Vương Minh Minh một trận mất mát, “Cư nhiên thất bại……” Hay là hắn ngay cả muội tử cũng không sánh bằng ?

Cao Soái hô: “Không xong rồi, con heo kia đang hướng chúng ta đuổi theo, chạy mau!”

Lê Thanh: “……” Vì cái gì cảm giác giống như mọi người đều đang đùa a! !

Mắt thấy phía trước vài người đều vọt vào trong phòng, Lê Thanh đang muốn đi vào.

“A!” Một tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến, Lê Thanh nhìn lại, cư nhiên là Lãnh Ngạo Tuyết bị Bạch Liên Hoa đẩy xuống từ trên vách tường.

Tuy rằng bức tường này không cao, ngã xuống cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng là quan trọng là… Bên trong đều là heo.

Lãnh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Bạch Liên Hoa, ” Ta hiểu rồi ngươi nhất định lại ở chỗ này làm ra loại sự tình này ! Rõ ràng ta căn bản không đối với ngươi làm ra chuyện gì, vì cái gì ngươi lại hận ta như vậy ?”

Bạch Liên Hoa cười lạnh nói: “Ngươi đây là thiên kim Đại tiểu thư, người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lãnh gia, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tình của ta, ta thậm chí cũng không phải họ Lãnh.”

Lãnh Ngạo Tuyết: “…… Đó là do cha mẹ ngươi cũng không phải họ Lãnh, có được không ?”

Bạch Liên Hoa nói: “Mặc kệ, dù sao ta chính là muốn ngươi chết! Hừ, bị heo ăn tươi nhất định là kiểu chết thê thảm nhất trên thế giới này đi, ha ha ha ha ha ha ha.”

Một bên Vương Minh Minh nhìn đến Bạch Liên Hoa này một bộ điên cuồng, trong lúc nhất thời thế nhưng có vài phần không biết làm sao, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Bạch, ngươi như thế nào lại biến thành như vậy…… Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, ngươi là thuần khiết như vậy……”

Bạch Liên Hoa quay đầu, lệ nóng doanh tròng nhìn đến Vương Minh Minh nói: “Rõ ràng, chỉ có một mình ngươi là có thể hiểu ta…… Là ngươi, nhất định có thể hiểu được lý do mà ta làm như vậy.”

Vương Minh Minh tuy rằng cảm giác chuyện Bạch Liên Hoa làm cũng rất không phúc hậu, nhưng vì bị sắc đẹp mê hoặc, hắn vẫn là nói: “Tiểu Bạch, ta hiểu ngươi.”

Lê Thanh nhịn không khỏi buồn nôn hai con xà tinh bệnh hoạn này, một chiếc đũa đã giải quyết xong con heo kia, nhảy xuống tường liền đem Lãnh Ngạo Tuyết một cái ôm công chúa mà ôm lên.

Lãnh Ngạo Tuyết thấp giọng nói, “Hiện tại cũng chỉ có ngươi mới có thể tới cứu ta…… Chính là ta thà rằng ngươi đi trước, cũng không nghĩ ngươi lại tới cứu ta……”

Lê Thanh nói: “Ngươi nói mê sảng cái gì vậy ? Chúng ta đều là bằng hữu a, vì cái gì ta lại thấy chết không cứu?” Lê Thanh nói đến thì vẫn là một người bình thường, nàng cũng không có nhẫn tâm như vậy (ngoại trừ lúc đối tra nam ).

Lãnh Ngạo Tuyết ngẩn người, cúi đầu không nói.

Bạch Liên Hoa oán hận nhìn Lê Thanh liếc mắt một cái, “Ngươi làm cái gì vậy ? Cư nhiên phá hủy chuyện tốt của ta, ngươi có biết tiền lương của các ngươi đều là do ta trả hay không ! Chỉ cần ta mất hứng, các ngươi đều sẽ bị « B thị an toàn khu » đuổi ra ngoài !”

Lê Thanh ngẩng đầu nói: ” Phiền chết được, ngươi nghĩ rằng ta tham chút tiền lương đó sao ? Không có « B thị an toàn khu » thì đi tìm một chỗ khác, còn vô nghĩa nữa thì ta hiện tại liền đem các ngươi đạp xuống dưới cho heo ăn, tin hay không ?”

Bạch Liên Hoa biết tình huống không ổn, liền đối với Vương Minh Minh nói: “Ta biết có một chỗ an toàn lại có thể tìm được kia con heo, ngươi ôm ta đi.”

“Tốt.” Vương Minh Minh cũng không dám đối kháng cùng một Lê Thanh đang hung hãn, đem Bạch Liên Hoa cõng ở trên lưng, vì thế Vương Minh Minh cùng Bạch Liên Hoa – hai kẻ tra nam- liền như vậy cùng nhau chạy.

Lê Thanh: “……”

Chuyện tới bây giờ, Lê Thanh vẫn là ôm Lãnh Ngạo Tuyết nhảy lên tường, chạy tới bên trong ngôi nhà trệt mà trước đó nhóm của Lạc Dao đã đi vào, chính là mấy giây ngắn ngủi này hẳn là bọn họ sẽ không chạy lấy người đi.

Mới vừa đi không được vài bước, Lãnh Ngạo Tuyết liền bắt đầu thống khổ ho khan.

Lê Thanh vội hỏi: “Không có việc gì đi? Có phải vừa rồi ngã xuống đã bị làm sao hay không ?”

Lãnh Ngạo Tuyết cư nhiên ho ra máu, nàng xoa xoa máu tươi bên môi, thở dài: “Không phải bị ngã mà làm sao, là ta vốn sẽ không còn sống được mấy ngày nữa.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a, ta, kỳ thật, cùng heo, không có thù _(:з)∠)_