Chương 41: Mạt thế (15)

Chapter 41: Mạt thế ( 15 )

“Vì cái gì lại nói như vậy?” Lê Thanh kinh ngạc nhìn Lãnh Ngạo Tuyết.

Lãnh Ngạo Tuyết sắc mặt phi thường tiều tụy, trong mắt nàng tràn đầy thống khổ, thở dài mà nói: “Kỳ thật ta từ trước lúc mạt thế đã mắc phải bệnh nan y, hiện tại cách cái chết cũng không xa.”

Lê Thanh: “…… Khoan đã nào, bệnh nan y?” Giả thiết của cuốn tiểu thuyết này đã đột phá tận chân trời a! ! Vì cái gì đột nhiên lòi ra cái bệnh nan y a ! !

Đây cũng không phải kịch truyền hình cẩu huyết, đây là mạt thế văn mà ! ! Nào có cuốn mạt thế văn nào lại vô nghĩa như vậy…… _(:з)∠)_

Lê Thanh nói: “…… Tuy rằng nói như vậy, bất quá ta sẽ không để ngươi ở chết trong này, chúng ta nếu cùng nhau đến đây, thì sẽ cùng nhau trở về!”

Lãnh Ngạo Tuyết nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

Lê Thanh chạy vào trong nhà xưởng, liền nhìn đến vài người bên trong đều đứng ở bên cạnh cửa sổ, hiển nhiên vừa rồi ( bọn họ ) đã vây xem nàng cùng Lãnh Ngạo Tuyết ∑(っ °Д °;)っ

“Lạc Dao, ngươi phải tin tưởng ta!” Không biết vì sao, Lê Thanh ý thức được rằng mình nên giải thích như vậy.

“Ha hả ha hả.” Lạc Dao mỉm cười nói: “Ta vì sao lại không tin ngươi đâu?”

Lãnh Ngạo Tuyết từ trên người Lê Thanh đi xuống, đối Lạc Dao nói: “Các ngươi đã cùng một chỗ, ta sẽ không thừa nước đυ.c mà cướp người yêu của người khác. Nhưng, ta cũng vĩnh viễn sẽ không chúc phúc các ngươi.”

Lạc Dao nói: “Ai muốn ngươi chúc phúc? Ngươi nên hảo hảo bảo trụ tính mạng của mình rồi hẵng lại nói chuyện này đi.”

Lê Thanh: “……” Các ngươi đang nói cái gì, vì cái gì ta không rõ! !

Cao Soái từ một bên phòng đi ra, đối mọi người nói: “Ta vừa rồi ở bên trong tìm được bản đồ của trang trại nuôi heo này, ta phát hiện ở bên trong có một dấu hiệu, đại khái là một cái đầu heo ở giữa trang trại nuôi heo.”

“Tuy rằng Bạch Liên Hoa cùng Vương Minh Minh đã chạy, nhưng chúng ta bây giờ vẫn phải đi tìm đầu heo kia.” Lạc Dao nói: “Có lẽ ở nơi nào đó sẽ gặp lại bọn họ đi.”

Lý Tiểu Hồng giận dữ nói: “Thật sự là phiền toái, chính là một đầu heo mà thôi, lại phải đi tìm vất vả như vậy……”

“Không có biện pháp a.” Lê Thanh nói: “Đây cũng là vì cứu vớt toàn bộ nhân loại trên thế giới thôi.”

Sau một câu phát ngôn hiên ngang lẫm liệt như vậy, mọi người theo cửa sau của nhà xưởng mà đi ra ngoài, tránh được chỗ có nhiều heo nhất, hướng chỗ chính giữa của trang trại nuôi heo mà chạy tới.

Suốt quãng đường, bởi vì thân thể của Lãnh Ngạo Tuyết không tốt, vẫn do Lê Thanh khiêng nàng chạy →_→

Tuy rằng Lạc Dao cảm giác thập phần khó chịu, bất quá hiện tại, lúc trọng yếu như bây giờ, nàng cũng không có biện pháp gì, lại không thể tự mình đi khiêng Lãnh Ngạo Tuyết đi.

Có bản đồ này, mọi người rất nhanh tìm tới con heo trong truyền thuyết, có thể cứu vớt cả thế giới.

Mấy người ghé vào nóc nhà trên nhìn xuống, nơi này là một bãi đất trống lớn, trên đó có hơn mười con heo đang nhàn nhã qua lại.

Lê Thanh rốt cục hiểu được ý của Bạch Liên Hoa, nguyên lai con heo này, thật sự bộ dạng cùng mấy con heo khác không giống với, nó là một con heo không giống heo bình thường – hoàng kim trư [1] ! !

Cả người con heo đều tản mát ra thổ hào [2] khí tràng, đặt cùng với mấy con heo khác, ẩn ẩn có một loại cảm giác hoàng giả [3]……

*[1] hoàng kim trư (黄金猪)

*[2] thổ hào (土豪). “Ta là bá chủ ở đây”' ; thổ hào; cường hào; thân hào.

*[3] hoàng giả (皇者). Vua chúa.

Con heo hoàng giả một chút cũng không cao đại thượng [4].

*[4] cao đại thượng (高大上). Tạm thời vẫn tìm chưa ra từ tương đương về trình độ (cao -thấp), kích thước (lớn-nhỏ), thứ bậc ( trên –dưới). Nên cứ 'cao đại thượng' vậy. (Editor)

“Chính là con heo này đi!” Lê Thanh thập phần dư thừa mà nói ra một câu như vậy.

“Khoan đã nào, ngươi trước đừng đi xuống.” Lạc Dao kéo lại Lê Thanh đang muốn lao xuống, ánh mắt nhìn thẳng khu đất trống phía dưới, “Ngươi xem người kia có phải là Vương Minh Minh không ?”

“Ân?” Lê Thanh tập trung nhìn vào, quả nhiên ở phía khu đất trống bên kia, Vương Minh Minh cùng Bạch Liên Hoa đang tránh ở sau tường, Vương Minh Minh hình như là đã làm tốt lắm chuẩn bị, lập tức nhảy tới trên tường, sau đó nương lực đạo vừa rồi mà « nhảy bằng niềm tin » [5] (?), một cú liền nhảy tới bên cạnh hoàng kim trư.

*[5] nhảy bằng niềm tin. Nguyên tác: khiêu xuất liễu tín ngưỡng chi dược (跳出了信仰之跃)

Một chuyện thần kỳ đã xảy ra, xung quanh con « hoàng kim trư » đột nhiên xuất hiện một tầng kết giới « kim hoàng sắc », Vương Minh Minh lập tức đυ.ng phải kết giới, cả người lại bị bắn bay ngược ra ngoài, rơi xuống giữa một đám heo.

Lê Thanh: “……”

Lý Tiểu Hồng: “……”

“Không đúng đi, đây đã không còn là « mạt thế văn », đây là « kỳ huyễn văn » đi! ! Heo đều đã thành tinh rồi ∑(っ °Д °;)っ”

“Đây cũng không tính là gì.” Cao Soái đột nhiên bắt đầu giảng giải, “Trước đó, ta ở phòng thí nghiệm nhìn đến tư liệu, nói là những con động vật đã mắc phải bệnh độc cảm nhiễm này, có chút bắt đầu tiến hóa, ngay từ đầu chính là răng nanh dài ra và mọc sừng, sau lại sẽ dần dần mọc ra cánh, thậm chí trên người cũng có vảy…… Nghe nói, đến cuối cùng chúng nó thậm chí còn có thể hóa thành hình người!”

Lê Thanh: “……” Làm sao bây giờ, đột nhiên cảm thấy chuyện cứu vớt thế giới này hoàn toàn là chuyện không có khả năng, nhân loại phải làm thế nào mới có thể đánh thắng được đám « trư yêu » này a.

Vương Minh Minh giãy dụa từ trong trư quần chạy ra ngoài, hắn cư nhiên ở giữa một đống trư vây công còn có thể bảo trụ một mạng, không thể không nói đây thật sự là « kỹ năng chạy trốn » FULL [6] a.

*[6] FULL. Nguyên tác: điểm mãn liễu đào bào kĩ năng (点满了逃跑技能). Kỹ năng chạy trốn rất tốt.

Lê Thanh nói: “Không được, không thể để cho đám heo này tiếp tục tiến hóa tiếp, ta thế nào cũng phải đem nó bắt sống trở về.”

“Ta có thể hỗ trợ được gì không?” Cao Soái lấy ra sài đao.

Lê Thanh tự hỏi, không chút khách khí liền mở miệng sai vặt: “Ngươi trước hết đi xuống thu hút lực chú ý của con hoàng kim trư kia, để cho ta công kích nó từ phía sau lưng.”

“Được.” Cao Soái hướng Lệ Quân sử sử ánh mắt, Lệ Quân cũng lấy ra ống tuýp.

“Ba người các ngươi ở trên này hảo hảo đợi, ngàn vạn lần đừng xuống dưới.” Lê Thanh đối Lạc Dao ba người dặn dò, sau đó liền cùng đám người Cao Soái cùng nhau từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Cao Soái cùng Lệ Quân hoàn mĩ hoàn thành nhiệm vụ, đã thu hút được lực chú ý của mấy con heo khác, Lê Thanh lấy ra chiếc đũa hướng lưng của con hoàng kim trư đâm tới.

Kim quang chợt lóe, Lê Thanh cảm giác cổ tay của chính mình một trận tê dại, chiếc đũa cũng bị bắn ngược trở lại.

“Quả nhiên không được……” Lê Thanh cắn chặt răng, lại lấy ra «oánh bạch trư giác », “Để ta xem xem cái này có được không.”

Lê Thanh lập tức đem trư giác hướng hoàng kim trư đâm tới, 'Đùng' một tiếng vang lên khởi sau đó, trên kết giới nhất thời hiện ra vô số vết rạn, hóa thành kim sắc quang điểm [7] liền biến mất.

*[7] kim sắc đích quang điểm (金色的光点). Bụi phát sáng màu vàng.

“Hô……” Lê Thanh xoa xoa mồ hôi trên đầu, không nghĩ tới như vậy cư nhiên thành công thật rồi.

Lê Thanh nhân cơ hội này nhảy lên lưng con hoàng kim trư, dùng sức mà dùng trư giác bắt đầu đâm tới. Đoạn này, tuy rằng dùng rất nhiều câu vô nghĩa, nhưng lúc thực tế phát sinh cũng chỉ vài giây đồng hồ _(:з)∠)_

Bất quá lúc này cũng không thoải mái như vậy, da của hoàng kim trư so với mấy con heo khác dày gấp mấy lần, còn ẩn ẩn xu thế mọc ra vảy.

“Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Lê Thanh quả thực tâm loạn như ma, đúng lúc này, ánh mắt của nàng định ở trên con hoàng kim trư giác trước mặt.

Lê Thanh: “……” Chính là này ! !

Lê Thanh vài bước hướng đầu heo mà giẫm lên, tay hướng trư giác bắt lấy.

Ngay lúc tay của Lê Thanh chạm tới «thổ hào kim trư giác », một khắc kia, vô số sương khói cùng kim quang từ trên trư giác liền phát ra, Lê Thanh trong lúc nhất thời căn bản thấy không rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng nàng vẫn dùng sức cầm lấy cái trư giác này.

…… Khoan đã nào, cái sừng này như thế nào lại càng ngày càng nhỏ vậy_(:з)∠)_

Chờ lúc sương khói biến mất, Lê Thanh cúi đầu nhìn, con hoàng kim trư mà chính mình đang cầm lấy cư nhiên đã biến thành miêu mễ, hơn nữa, vẻ mặt từ « giả lập dữ tợn » [8] đã biến thành « Q bản » [9], bộ dạng phi thường đáng yêu, răng nanh cũng biến mất không thấy, trên lưng thủ nhi đại chi [10] chính là một đôi cánh màu trắng.

*[8] giả lập dữ tợn. Tranh nanh hiện thật hướng (狰狞现实向). Lập trình thực tại ảo, dùng phần mềm đồ họa tạo ra một nhân vật có khuôn mặt hung ác ( nhân vật ác quỷ, ác thần, rô bốt,…).

*[9] Nguyên tác: Q bản (Q 版). Cute Version. Phiên bản dễ thương.

*[10] thủ nhi đại chi (取而代之). Biến hóa lớn; cướp lấy; giành lấy; chiếm chỗ.

Lê Thanh: “……” o(*////▽////*)q

Này cũng quá đáng yêu đi! Con này và con heo vừa rồi thật là cùng một con sao ? Quả thực là đã tiến hành « đại trùng tu nhan sắc » [11] nha ! !

*[11] đại trùng tu nhan sắc. Nguyên tác: đại hình chỉnh dung thủ thuật (大型整容手术). Một loạt các phẫu thuật thẩm mỹ phức tạp để chỉnh sửa sắc đẹp.

Trên tường, Lý Tiểu Hồng nhịn không mà che lấy mặt, “Hảo đáng yêu…… Đáng giận, rõ ràng chính là một con heo, cư nhiên dám có bộ dạng đáng yêu như vậy !”

Trên mặt Lãnh Ngạo Tuyết cũng lộ ra ửng đỏ, ngoài miệng lại ngạo kiều nói: “Cũng chỉ có như vậy thôi.”

“Chẳng lẽ nói……” Lạc Dao đỡ mặt tự hỏi, ” Thủ đoạn cuối cùng của con heo này chính là —— mại manh?”

【 Nhược điểm của « mạt thế boss- hoàng kim trư » chính là sừng XD, chỉ cần bị nắm sừng, nó sẽ bảo trì bộ dáng này. 】

Lê Thanh đem hoàng kim trư đặt ở trong ngực mình, từ trong không gian tìm ra băng dính, quấn vào sừng của hoàng kim trư, quả nhiên nó vẫn là một bộ xuẩn manh, một chút vẻ uy hϊếp cũng không có.

Boss đã bị bắt, mấy con heo cũng đều là một bộ mất tinh thần, đều quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Đúng lúc này, tiếng khóc đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Lê Thanh quay đầu nhìn lại, chỗ mà thanh âm truyền đến chính là vách tường chỗ Bạch Liên Hoa cùng Vương Minh Minh.

Mấy người vội phóng tới sau tường, Lê Thanh liền nhìn đến Bạch Liên Hoa đang ôm Vương Minh Minh khóc rống.

Bạch Liên Hoa dùng ánh mắt «xem cứu tinh » mà nhìn đến mọi người, nức nở nói: “Rõ ràng, rõ ràng hắn đã bị thương…… Nên làm cái gì bây giờ?”

Lê Thanh tập trung nhìn vào, bụng của Vương Minh Minh cư nhiên bị răng nanh heo trạc thành một lỗ thủng, nhìn qua thận nhất định là khó giữ được.

“Không có biện pháp.” Cao Soái phi thường khách quan mà nói: “Chúng ta nơi này cũng không có người nào có « dị năng chữa thương » [12], để cho hết thảy tội ác của Vương Minh Minh cũng theo sinh mệnh của hắn mà chấm dứt đi, chúng ta vĩnh viễn ghi khắc cống hiến của hắn đối nền hòa bình của nhân loại.”

*[12] dị năng chữa thương. Nguyên tác: trì dũ hệ dị năng giả (治愈系异能)

Vương Minh Minh lập tức hộc ra một búng máu, cắn răng nói: “Ta mới không cần chết ở trang trại nuôi heo này a! ! Ngươi có nói gì đi nữa thì nơi này cũng là một cái trang trại nuôi heo! !”

Bạch Liên Hoa lắc đầu nói: “Không được, ta không thể để cho Minh Minh chết như vậy, Minh Minh là người duy nhất yêu ta trên thế giới này, ta nói cái gì cũng không có thể để cho hắn chết!”

Lý Tiểu Hồng an ủi nói: “Người chết không thể sống lại, Bạch ca ca, ngươi vẫn nên nghĩ thoáng một chút đi.”

Vương Minh Minh: “Uy, ta vẫn chưa chết a! ! Ta vẫn còn có thể cứu được mà, đừng coi thường sinh mệnh của ta chứ !”

Lãnh Ngạo Tuyết cũng nói: “Ta xem ngươi đã từng là đệ đệ của ta nên mới nói, thận của Vương Minh Minh đều bị hỏng rồi, xem ra không thể cho ngươi hạnh phúc, loại nam nhân này đừng nên tiếc.”

Vương Minh Minh: “Kỳ thật…… Ta là thụ !”

Lãnh Ngạo Tuyết: “……”

Lý Tiểu Hồng cả giận nói: “Không đúng đi, nghịch cp[13] a, ngươi nhìn thế nào đều là công mà ? !”

*[13] nghịch cp (逆 cp). Chắc là liên quan đến đam (?). Xin hãy đóng góp cho bản edit này. (Editor)