Chương 6: Ăn cơm

Ba ba cúi đầu nhìn tay cô, cũng không nói gì, để mặc cô kéo đi.

Bữa tối của bọn họ được tổ chức trong phòng bao ở phòng ăn của Nông Gia Nhạc. Bởi vì muốn chào đón con gái bảo bối của ông chủ nên đầu bếp đã xuất tuyệt chiêu đặc biệt, làm đầy một bàn mỹ thực bản xứ chính gốc.

Cùng ăn cơm chung còn có thuộc hạ của ba ba là vài quản lý cao tầng, Vãn Vãn biết, bề ngoài ba ba nói ba ba làm trồng trọt, nhưng kinh doanh nhiều năm như vậy trong tay ba ba đã sớm có vài công ty quy mô không nhỏ.

Điểm này có thể nhìn ra từ các khoản ăn mặc, ở, đi lại của Vãn Vãn ngày thường, ba ba thật sự rất giỏi kiếm tiền.

Tuy là ông chủ lớn nhưng ba ba lại không hề tỏ vẻ ông chủ chút nào. Mấy người đàn ông ngồi trên bàn xưng huynh gọi đệ, bưng rượu cạn chén say xưa.

Trong bữa tiệc còn có người bắt đầu trêu chọc ba ba: “Lão Lâm, cô công chúa nhỏ nhà ông tuyệt không giống ông chút nào, ông xem ông đi, da thô thịt dày, thân hình vạm vỡ, con gái lại xinh xắn như búp bê.”

Ba ba cũng cười ha hả hai tiếng, bưng ly lên lại uống hai ngụm rồi mới nói: “May mà Vãn Vãn không giống tôi, con gái phải yêu kiểu non nớt một chút mới đáng yêu.”

“Nghe nói Vãn Vãn học tạo hình mỹ thuật đúng không? Tạo hình mỹ thuật là nghề tốt đấy, có tế bào nghệ thuật, sau này làm họa sĩ nổi tiếng!”

Ba ba hỏi bọn họ: “Gần đây có nơi nào đẹp hay có điểm du lịch nào không? Lần này Vãn Vãn tới đây để vẽ thực vật, tôi muốn đưa con bé di.”

Người phụ nữ duy nhất trên mâm chừng ba mươi tuổi cười nói: “Ở đây thứ khác không có, nhưng phong cảnh thì lại có rất nhiều. Ngay phía sau núi cũng có mấy chỗ. Nhưng nếu nói xin đẹp nhất vẫn phải tới núi Ngưu Giác.”

“Núi Ngưu Giác là ngọn núi cao nhất ở xung quanh đây, leo lêи đỉиɦ, tầm mắt có thể bao quát non sông.”

Mọi người ngươi một lời ta một câu mà tìm kiếm địa điểm cho ba ba, ba ba cũng rất chú ý, đều ghi nhớ kỹ.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, rượu cũng uống nhiều mấy ly. Chờ khi tan tiệc, lúc ba ba đi đường bước chân đã hơi phiêu.

Có nhân viên muốn đỡ ba ba quay về hậu viện của ông nhưng lại bị ông từ chối, nấc rượu nói mình không say.

“Không cần… Không cần đỡ, chính tôi tự đi được. Tôi rất vui vẻ, bảo bối của tôi bay từ nơi thật xa tới đây thăm tôi, tôi thật sự rất vui vẻ.”