Chương 10

Thiếu nữ nào mà không có một thời mộng mơ, Mạnh Ngu cũng không phải là ngoại lệ, huống hồ Mạnh Thời Yến là nhân vật mà cô đã tưởng tượng bao lâu nay.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mạnh Ngu rời giường, cô phát hiện ra hắn đã thức dậy từ sớm. Mạnh Thời Yến đang ngồi ở phòng khách uống cà phê đọc tin tức tài chính, Mạnh Ngu từ bậc thang lầu 2 nhìn xuống, cô chống cằm, khuỷu tay đặt ở cầu thang, không chớp mắt mà chăm chú nhìn hắn.

Mạnh Thời Yến là loại người mang theo phong cách của riêng mình, rất có mị lực.

Hắn rất bận, mỗi ngày đi sớm về trễ, tây trang trên người thẳng thớm, tóc tai không chút cẩu thả, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp. Mạnh Ngu vì bận rộn lớp tập múa, nên thường xuyên không gặp được hắn.

Từ khi ở cùng hắn ở M quốc, Mạnh Ngu hiển nhiên không tự chủ được mà chú ý các hoạt động của Mạnh Thời Yến, có sự tò mò, có sự ái mộ, nói chung là rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau.

Chính bản thân cô cũng không hiểu được, tại sao mình lại đi chú ý nhiều như vậy đối với một người anh trai cùng cha khác mẹ với cô.

Hôm đó như mọi ngày, cô về nhà sau khi kết thúc buổi huấn luyện vũ đạo. Lý Mộng Khanh và Mạnh Lệnh Hạ đi ra ngoài tham gia yến tiệc, trong nhà chỉ còn lại vài người hầu và Mạnh Thời Yến.

Hắn đang ngồi trên ghế sô pha, toàn bộ thân mình tựa hẳn vào lưng ghế, trên mặt lộ rõ nét mệt mỏi.

Mạnh Ngu nhón mũi chân, rón rén bước nhẹ qua, hô hấp cô như muốn ngưng lại, còn chưa tới gần, liền nghe được âm thanh mệt mỏi của Mạnh Thời Yến phát ra, âm cuối mang theo chút khàn khàn, “A Ngu, em tan học về rồi à?”

Mạnh Ngu hoảng sợ, cô vốn định lén lút nhìn hắn, xem xem hắn đã ngủ hay chưa.

Nếu hắn ngủ rồi, cô sẽ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha để ngắm dung nhan lúc ngủ say của hắn, tuyệt đối không có ý quấy rầy hắn.

Nếu hắn không ngủ, Mạnh Ngu sẽ chủ động nói lời chào hỏi với hắn, nhưng bây giờ Mạnh Thời Yến lại không dựa theo kịch bản mà cô định sẵn, nên cô đang rất bối rối không biết làm sao.

Cô từ từ tiến lại, Mạnh Thời Yến nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hắn tiếp tục nói, “Vừa mới tập múa xong à?”

“Dạ.” cô đứng trước mặt Mạnh Thời Yến, môt hỏi một đáp, rất là câu nệ, âm thanh cô cũng không tự chủ mà phóng nhẹ.

“Có thể nhảy một điệu múa cho anh xem được không?” Ngón tay của Mạnh Thời Yến sờ lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng ấn xuống, sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm.

Tim Mạnh Ngu như muốn nhảy ra ngoài, đây là lần đầu tiên Mạnh Thời Yến chủ động cùng cô nói chuyện.

Bộ đồ múa màu vàng cam ở trên người Mạnh Ngu được ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi rực rỡ.

Cô đứng giữa phòng khách, nhẹ nhàng nâng hai bên cánh tay, như một con thiên nga xinh đẹp từ từ di chuyển.

Cô nhón mũi chân, nhảy múa xoay vần theo điệu nhạc tưởng tượng trong đầu, phòng khách chính là sân khấu, khán giả không ai khác chính là Mạnh Thời Yến đang ngồi trên ghế sô pha.

Thân thể Mạnh Ngu xoay tròn rồi nhảy lên, cô đắm chìm trong từng bước vũ đạo của bản thân, không hề chú ý thấy ánh mắt dần trở nên sâu thẳm của Mạnh Thời Yến.

Một đoạn vũ đạo không nhạc đệm, dưới đài chỉ có một người khán giả duy nhất, đó chính là Mạnh Ngu vì Mạnh Thời Yến mà nhảy.

Màn biểu diễn kết thúc, mũi chân Mạnh Ngu rơi xuống đất, hai chân Mạnh Ngu giao điệp, tư thái nhàn nhã, được Mạnh Thời Yến vỗ tay thưởng thức.

Mạnh Ngu không phải là chưa từng được nhận lời khen, nhưng rất ít khi cô lâm vào tình trạng thẹn thùng xấu hổ như lúc này.

Cô phảng phất như nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình, từng tiếng từng tiếng như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô nghe được Mạnh Thời Yến nói, “A Ngu, bộ dáng khi em khiêu vũ rất đẹp.”

Mặt Mạnh Ngu đã đỏ rực, vừa mới nhảy xong, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo nhiễm nét ửng đỏ, dường như đã hòa cùng với ánh thái dương ngoài cửa sổ.

Buổi tối hôm đó, Mạnh Ngu lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được, đến nửa đêm, cô nhìn ra ngoài cửa số, vẫn cảm thấy trong lòng phập phồng, nên liền ngồi dậy xuống dưới lầu uống nước.

Đến cửa phòng bếp cô gặp mặt Mạnh Thời Yến, vì không chú ý, cô còn va vào l*иg ngực của hắn.

Đầu cô vùi vào l*иg ngực Mạnh Thời Yến, hai má đỏ hồng, khoang mũi cô tràn ngập hương vị nam tính dễ ngửi của hắn, khiến Mạnh Ngu có cảm giác như mình đã bị rơi vào một làn sương mù.

Âm thanh của Mạnh Thời Yến vang lên, “A Ngu, dường như em rất tò mò với tôi, đúng không?”