Chương 12

Một tiếng “A Ngu” của Mạnh Thời Yến đã khiến Mạnh Ngu hoàn toàn bị luân hãm, vốn là một trái tim đang trên đường lạc lối, lúc này đây đã hoàn toàn chìm sâu vào lòng hồ.

Mạnh Ngu đã hoàn toàn quên mất thân phận của chính mình, cũng quên đi thân phận của Mạnh Thời Yến, lúc này đây, trong mắt cô hắn là một người nam nhân anh tuấn đĩnh đạt.

Mạnh Ngu to gan tiến lên phía trước, tay cô kéo lấy tay Mạnh Thời Yến, bàn tay của hắn lớn, khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay nhấp nhô.

Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời Yến, đôi mắt long lanh đến mức phiếm thủy, “Anh nói xem, em có đẹp hay không?”

Mạnh Thời Yến cười nhẹ, ánh đèn từ sân khấu còn chưa tắt, ánh sáng đủ màu sắc chiếu rọi vào ánh mắt hắn, khiến nó trở nên rất đẹp.

Mạnh Thời Yến giữ chặt tay cô, bàn tay nắm lấy bàn tay, mười ngón tay đan xen vào nhau, vuốt ve tay cô, “Đẹp, A Ngu của tôi khi nhảy múa là đẹp nhất.”

Trái tim cô như nai con nhảy loạn, còn hắn vẫn giữ nét trầm ổn lắng đọng.

Chỉ vậy thôi cũng đủ biết, đạo hạnh của Mạnh Ngu hiển nhiên là kém xa.

Trên đường trở về, Mạnh Ngu không kiềm được mà đưa mắt nhìn hắn, cô thật sự cảm thấy Mạnh Thời Yến rất đẹp, chân mày phi phi, ngũ quan tinh tế, mày điêu ngọc trác.

Cả đêm Mạnh Ngu đều có cảm giác như bản thân đang ở trên mây, bước chân trên đường như đang bay bổng, cô đi phía trước, Mạnh Thời Yến đi phía sau, mỗi một bước đều tràn ngập sự lưu luyến, chỉ sợ Mạnh Thời Yến sẽ bỏ cô mà đi.

Mạnh Thời Yến dừng chân, nhìn cô, hai tay hắn cắm trong túi quần, tư thái tản mạn tự do, “A Ngu, hôm nay em đã nhìn tôi rất nhiều lần, cuối cùng là em định làm cái gì đây?”

Mạnh Ngu ngượng ngùng cúi đầu, tay duỗi ra sau lưng, nắm chặt lại, trên làn da trắng nõn xuất hiện nét ửng đỏ, “Em thấy anh rất là đẹp trai.”

Trong căn biệt thự yên tĩnh không một tiếng động, Mạnh Lệnh Hạ và Lý Mộng Khanh đã xuất ngoại du lịch chưa trở về, một ngày trước, Mạnh Thời Yến cũng đã cho người hầu trong nhà nghỉ phép rời đi.

Đến trước cửa phòng ngủ, Mạnh Ngu nói lời chúc ngủ ngon với hắn, “Mạnh Thời Yến, anh ngủ ngon nhé.”

Mạnh Thời Yến nhàn nhạt mà ừ một tiếng trả lời, “Ngủ ngon.”

Mạnh Ngu có chút lưu luyến, mũi chân cọ tới cọ lui, hai chân chậm chạp không di chuyển, thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, thời điểm cô quay đầu chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy Mạnh Thời Yến gọi cô, “A Ngu.”

Cô quay đầu, thân thể rơi vào cái ôm ấm áp, tim Mạnh Ngu như bốc lên một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực, không đợi cô có phản ứng gì, thì một nụ hôn cực nóng rơi xuống, đôi môi mỏng của người nam nhân dán lên bờ môi mềm mại của cô.

Theo bản năng cô nhón mũi chân, tùy ý để nam nhân hôn môi, Mạnh Thời Yến cạy khớp hàm của cô ra, hàm răng trắng được đầu lưỡi mềm mại của hắn dụ dỗ mở ra, đầu lưỡi theo đó mà cường thế xông vào, chậm rãi công phá phòng tuyến trong cô.

Lưỡi cô bị nam nhân mυ"ŧ mát, khẽ liếʍ khẽ mυ"ŧ, đầu lưỡi hắn đảo qua khoang miệng mềm mại của cô, sau đó lúc thì hút lúc thì cắn lấy phần lưỡi bên cô.

Mạnh Ngu bị hôn đến mức choáng váng, đành phải câu lấy cổ hắn, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn.

Không khí càng thêm ngọt ngào, như hương mật đang lan tỏa, đầṳ ѵú mềm mại của cô chống lên khuôn ngực rắn chắc của Mạnh Thời Yến, tiếng tim đập của hai người như hòa thành một nhịp.

Một lúc lâu sau, hai chân cô mềm nhũn, nửa thân mình chỉ có thể dựa vào Mạnh Thời Yến, bản thân cô không còn chút sức lực nào, cô đang dần trầm luân, sự hấp dẫn của hắn giống như một cái đầm lầy, hút lấy cô đến không thể kiềm chế được bản thân.

Mạnh Ngu thở gấp gáp, người nam nhân đã buông cô ra, đầu lưỡi hai người tách ra mang theo sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, đầu ngón tay hắn vuốt ve khóe môi cô, hắn chúc cô hai chữ, “Ngủ ngon.”

Mạnh Ngu cứ như là đang bước trên bông mà trở về phòng, sau khi cô tắm rửa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cô không có một người bạn thân nào, nên thật thất vọng khi không có người nào để chia sẻ tâm tình lúc này của cô.

Trái tim không tự chủ mà đập rộn ràng, hoa huyệt giữa hai chân cũng không kiềm được mà thít chặt lại, cảm giác kỳ quái lan tràn toàn thân, có chút ngứa, đầu óc mơ hồ, cô lặp đi lặp lại cái tên của Mạnh Thời Yến.

Tên của hắn vòng quanh đầu lưỡi cô, cảm giác vô cùng diệu kỳ.

Có tiếng gõ cửa phòng, trái tim cô theo đó mà nhảy lên thình thịch, theo bản năng muốn sửa sang lại quần áo đang mặc trên người, cũng may hôm nay cô lựa chọn mặc váy.

Khi cô nhìn thấy Mạnh Thời Yến đang đứng dựa vào khung cửa, Mạnh Ngu có chút không tự nhiên mà cất lời hỏi hắn, “Có việc gì ạ?”

“Em có muốn cùng nhau xem phim không?” Mạnh Thời Yến đưa ra lời mời.