Chương 3

Vùng lưng thon gầy của Mạnh Ngu bị thân thể cường tráng của người nam nhân đè ép lên vân gỗ của cánh cửa, cô bị các hoa văn trang trí này làm cho cộm lưng, hơi đau đau.

Cánh tay mảnh khảnh của Mạnh Ngu hơi dùng lực để đẩy hắn ra, thế nhưng nam nhân đã dùng thân hình cao lớn của mình để áp xuống.

Vóc dáng nhỏ xinh của cô bị hắn che lấp, bóng dáng của hắn hình thành một đoàn đen thui, chặt chẽ bao vây lấy cô.

“Buông tôi ra!” Mạnh Ngu muốn đánh vào nơi hiểm yếu trên người hắn, thế nhưng sức lực của cô chung quy vẫn không thắng nổi hắn.

Hơi thở nóng rực của nam nhân phun lên vùng cổ cô, hàm răng sắc nhọn cọ vào vành tai cô, “Mạnh Ngu, buổi tối hôm trước anh trai còn mơ thấy em đó.”

Thân thể của Mạnh Ngu thoáng chốc run lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh trong quá khứ, Mạnh Thời Yến cái tên đại biếи ŧɦái này, tay cô bị hắn giam trụ đưa ra bắt chéo sau lưng, môi của Mạnh Thời Yến hạ xuống, tuần tra theo từng tấc da thịt cơ thế cô.

Hai người đều có chút hít thở không thông, hoàn cảnh tối tăm xung quanh càng khiến cơ thể trở nên mẫn cảm, bầu vυ" của Mạnh Ngu bị hắn nắm lấy.

Tay hắn vô cùng nóng, bao lấy bộ ngực mềm mại của cô, lúc nặng lúc nhẹ mà vân vê, chậm rãi xoa nắn hai bên bầu ngực.

“Có muốn biết anh trai mơ thấy gì không?”

“Tôi không muốn biết! Mạnh Thời Yến, anh buông ra ngay lập tức cho tôi!” Bầu vυ" của Mạnh Ngu bị hắn đùa bỡn một lúc lâu, đầṳ ѵú bị hắn lôi kéo, cô thậm chí còn sinh ra cảm giác đau đớn.

Mạnh Ngu giãy dụa, nhưng càng giãy dụa thì càng loạn, hai dây áo của chiếc váy màu xanh ngọc trên người cô cùng theo đó mà tụt xuống, lộ ra bả vai trơn bóng, Mạnh Thời Yến cũng theo đó mà vuốt ve bờ vai ngọc, sau đó là một nụ hôn ấm nóng đáp xuống.

Cả người Mạnh Ngu đều cảm thấy không khỏe, hiện tại cô như thịt cá ở trên thớt, mặc người xâu xé.

Âm thanh của Mạnh Thời Yến quẩn quanh bên tai cô, “Ngày hôm qua anh chính là mơ thấy cảnh này.”

Hắn vừa nói, vừa vén một bên vạt váy của cô lên, chất vải tơ tằm mềm nhẹ, mang đến xúc cảm thật tốt, giống như một dòng nước mềm mại trôi qua tay hắn, hắn nâng một bên chân thon dài của Mạnh Ngu lên, đặt bên eo của mình.

Ngón tay của hắn xẹt qua từng tấc da thịt của cô, mang đến từng trận từng trận run rẩy cho Mạnh Ngu, cô không muốn phản ứng lại, nhưng thân thể cô lại hết sức kỳ quái, mỗi lần bị Mạnh Thời Yến chạm vào, thì nơi nào đó sẽ chảy nước, hơn nữa lại còn là số lượng lớn.

“Mạnh Thời Yến, anh buông tôi ra ngay!”

Mạnh Thời Yến vẫn mắt điếc tai ngơ, cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài của hắn tiếp tục thâm nhập sâu hơn, xoa bóp vùng hoa huyệt mềm mại, nơi đó đã bắt đầu thấm ướt, “Dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều như vậy, là đang chờ anh tới thao em sao?”

Mạnh Ngu hận muốn chết với cái loại phản ứng thân thể này, rõ ràng là cô không muốn, nhưng với sự xoa bóp của Mạnh Thời Yến, còn có lực đè ép như có như không của hắn, thân thể cô lại thể hiện một sự hưởng thụ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó mà tuôn ra từng đợt từng đợt, khiến qυầи ɭóŧ trở nên hoàn toàn ướt nhẹp.

Cô ngửa đầu, ra sức lắc đầu phản kháng, nước mắt từ bên khóe chảy xuống, “Mạnh Thời Yến, anh chính là không bằng cả cầm thú!”

“Vậy sao? Anh còn không bằng cả cầm thú? Em nói anh nghe thử xem như thế nào là không bẳng cả cầm thú?”

Mạnh Thời Yến bóp chặt cằm của cô, đầu lưỡi ngang ngược chen đi vào, câu lấy đầu lưỡi phía bên miệng cô, hai cái lưỡi ướt dầm dề cứ như thế mà ngươi truy ta đuổi, đầu lưỡi cô thật sự đã bị hắn mυ"ŧ đến tê dại.

Đã thế Mạnh Thời Yến vẫn hoàn toàn không muốn buông tha cô, đầu lưỡi của hắn đã đi sâu vào khoang miệng cô, đánh một vòng trong khoang miệng, mυ"ŧ mát liếʍ hút bên trong.

Mạnh Ngu đã sắp không thở nổi nữa rồi, tay cô đã được Mạnh Thời Yến buông ra, cô không tự chủ mà câu lấy cổ hắn, ngón tay hắn xoa bóp nơi âm đế phấn nộn, hắn khàn khàn hỏi, “Không bằng cầm thú chính là như thế này sao? Hửm?”

Mỗi một lần hắn hỏi, ngón tay kia liền dùng sức mà véo lấy viên âm đế yếu ớt, ngón trỏ bóp nhẹ hồi lâu, liền cảm nhận được sự run rẩy của nữ nhân đang nằm trong lòng ngực mình.

Trên tay hắn đã lây dính dâʍ ɖị©ɧ, nơi đại não Mạnh Ngu đã trở nên trống rỗng, thế nhưng theo bản năng cô vẫn cãi lại, “Mạnh Thời Yến, anh là tên cặn bã, bại hoại! Anh không được chạm vào tôi!”

Mạnh Thời Yến cũng không so đo, khóe môi câu lên như gãi đúng chỗ ngứa, ý cười ngâm ngâm mà nhìn cô, hắn bế cô lên, bước chân di chuyển nhanh chóng, đặt cô lên chiếc giường mềm mại được phủ ga trắng tinh trong căn phòng.

Thân hình cao lớn nóng rực của hắn lập tức phủ lên, “Được đó, để anh trai cho em biết thế nào là không bằng cầm thú, em xem cho rõ nhé.”