Chương 4

Mạnh Thời Yến đúng là không chỉ nói suông, bàn tay nóng rực của hắn bao lấy vυ" cô, chậm rãi xoa bóp, xoa cho hai đầṳ ѵú nho nhỏ cũng phải nhô lên.

Lòng bàn tay của hắn mang theo vết chai nhẹ, quát lộng hai bên bầu ngực.

Mạnh Ngu học vũ đạo, luôn tự yêu cầu nghiêm khắc với dáng người của bản thân, bình thường vẫn rất chú ý trong việc ăn uống.

Tứ chi cô tinh tế, vòng eo thon thả, chỉ một cánh tay của Mạnh Thời Yến là có thể ôm hết vòng eo cô, cần cổ thon dài vươn cao như thiên nga, cao cao thon thon.

Cô thật sự quá hấp dẫn, Mạnh Thời Yến muống ngừng mà không được.

Ngực cô không tính là lớn, nhưng xúc cảm lại vô cùng tốt, vừa mềm vừa thơm, hơn nữa đầṳ ѵú tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Bàn tay của Mạnh Thời Yến xoa bóp cho đầṳ ѵú đổi sang màu đỏ thẫm, đầṳ ѵú vốn mềm mại trong tay của Mạnh Thời Yến đã trở nên đứng thẳng.

Mạnh Ngu bị hắn tra tấn đến ý loạn tình mê, cô muốn phản kháng, chỉ là thân thể như bị hút cạn, mềm nhũn, không còn chút sức lực.

Cô sớm nên nhận ra Mạnh Thời Yến sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.

Cả người hắn nóng lên, vừa rồi Mạnh Thời Yến có uống chút rượu, men say như bốc lên đầu, xua tan đi toàn bộ lý trí trong hắn.

Làn da cô như được suối nguồn chảy qua, nụ hôn cực nóng của Mạnh Thời Yến lúc nặng lúc nhẹ mà hạ xuống.

“Ưm…buông tôi ra.”

Mạnh Thời Yến lấp kín cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô, bờ môi cô phấn nộn mà no đủ, giống như món bánh hoa quế mềm mại, khi cắn xuống, mùi hương hoa quế như tràn ngập trong khoang miệng của hắn.

Đầu lưỡi của hắn cuốn lấy bên lưỡi của cô, chậm rãi mυ"ŧ vào, nhấm nháp mỹ vị của Mạnh Ngu.

Tay của Mạnh Thời Yến bắt lấy vạt váy của cô, thành thạo cởi rớt bộ váy tơ tằm trên người cô.

Ánh sáng trong phòng là màu vàng nhạt, màu sắc ấm áp chiếu vào hai thân thể, khiến bầu không khí ái muội càng lúc càng tăng cao, Mạnh Ngu rõ ràng không muốn, chỉ là thân thể lại xuất hiện phản ứng theo bản năng nguyên thủy.

Tay của Mạnh Thời Yến thăm dò trên thân thể cô, ngón tay thô lệ đưa xuống nơi vùng đất bí ẩn.

Hắn ấn xuống vài cái, dâʍ ɖị©ɧ giống như xuân thủy róc rách chảy ra ngoài.

“Ưm…buông ra.”

Mạnh Ngu chán ghét phản ứng của thân thể, phảng phất như cô là một món đồ trong tay Mạnh Thời Yến, không thể rời khỏi hắn.

Cái lần của bốn năm trước cũng vậy, cô bị Mạnh Thời Yến đè dưới thân, từng cái hung hăng mà đâm đi vào, căn dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn chọc vào từng điểm mẫn cảm trong cô, Mạnh Ngu bị thao đến mức phải năn nỉ xin tha.

Mạnh Thời Yến nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, hắn khẽ cười một tiếng, “Mạnh Ngu, em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?”

Cái cà vạt đắt đỏ bị hắn tháo ra khỏi cổ áo, giữ cổ tay trắng nõn của Mạnh Ngu lại, lấy cà vạt vòng vài vòng, trói cổ tay cô lại, kéo lên phía trên đầu giường.

Nước mắt của Mạnh Ngu tuôn rơi, cô tức đến phát run, thân mình nhịn không được mà run rẩy, cô thật sự muốn hung tợn mà mắng hắn, nhưng chính là không có sức lực, đành phải trừng mắt nhìn hắn, “Mạnh Thời Yến, anh chính là không biết xấu hổ, lên giường với em gái ruột của mình, cầm thú.”

“Em gái? Nhưng anh chưa từng thừa nhận em là em gái của anh nha.” Môi mỏng của Mạnh Thời Yến khẽ mở, cười đến không chút để ý.

Theo sau đó, ngón tay của hắn đẩy ra hai bên cánh môi âʍ ɦộ ướt dầm dề, màu sắc cánh môi âʍ ɦộ nhìn thập phần phấn nộn, lôиɠ ʍυ thưa thớt, thoạt nhìn không nhiều lắm, hơn nữa cửa động lại đang đóng đóng mở mở phun ra từng đợt dâʍ ɖị©ɧ.

Mạnh Thời Yến khảy khảy âm đế của cô, xoa bóp tiểu âm hạch kia, Mạnh Ngu thoải mái mà rùng mình, cô cắn môi, nỗ lực khắc chế bản thân, không để mình phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy hổ thẹn.

Mạnh Thời Yến không quan tâm đến sự phản kháng của cô, hắn thêm sức xoa nắn viên âm hạch, dâʍ ɖị©ɧ cô càng chảy ra nhiều hơn, hoa huyệt chứa nước vang lên âm thanh đầy ngượng ngùng.

“Ân…A…”

Mạnh Thời Yến buông cô ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ sưng to của mình, tìm đúng cửa động đang ướt dầm dề của cô, đột nhiên cắm đi vào.