Chương 1: Khởi đầu

Tản Viên có động, gọi là Lăng Sương. Sở dĩ động được gọi bằng thế, là bởi vì trong động bốn mùa sương phủ. Hễ có cơn gió cơi qua là sương ào như ghềnh lũ, hễ có mưa sa là sương tràn ngập khắp núi rừng, dù là những ngày nắng mùa hạ, sương vẫn vương mà lăng không ra ngoài rồi hoá thành thiên thủ, mơn trớn thiên không rồi hóa thành vô số sắc vồng như ngọc. Thế nên từ phía xa trông lên, động như riêng một mảnh trời thiêng, khiến người người không kìm được mà ngước lên ngưỡng vọng.

Ấy vậy mà đối với người trên non, động lại là động ác động quỷ, đến những thằng Man ngụ trong gốc cây già cũng thà rằng nhào về phía miệng cọp còn hơn là bước chân vào trong động. Không nói đến việc mỗi đêm trăng sáng, động lại gầm rú đến lở núi non như con thú hoang nhốt cũi, chỉ nội việc sương động là độc quỷ cũng đủ khiến người người khϊếp vía, nhất là khi động nhả sương là bất chợt. Bởi thế mà các đời làng đều truyền tụng cái câu:

“Quỷ giềng a cọp vồ cũng sợ,

Nợ Lang thầy bỏ vợ đợ con.

Ai ơi dù lạc trên non,

Tránh Lăng Sương động thì hẵn còn đường ra…”

Cho nên dù như mang điềm lành là thế, Lăng Sương vẫn trở thành vùng đất cấm, cỏ cây vì thế mà được sức mà mọc um tùm. Tiếng rết kêu quạ vọng mỗi đêm, hoà cùng những tràn rít gào, khiến những đền thờ thần núi nơi đây luôn luôn đầy ắp những tế phẩm.

Nhưng sự đời không có gì tồn tại là vĩnh viễn, sợ hãi cũng vậy.

Từ khi các Lang vì tránh sương độc mà dời làng xuống các non phía nam, động Lăng Sương dần dần bị những phiến đại ngàn che lấp. Không còn những tiếng vọng khắc khoải của những lang đợ bị ném lên rừng, cũng chả còn những đôi mắt bị nhuộm đen tuyền bởi sương độc, truyền thuyết về động bởi thế mà lặng lẽ chìm vào quên lãng, chỉ còn những mảnh sương ngũ sắc lơ lửng nơi lưng chừng núi mà thôi.

...

Nắng chiều bắt đầu ném lên những ngọn cây cao những chiếc lá màu vàng, sau đó mặc chúng ngã sõng soài trên những phiến đá nơi lưng chừng núi. Một vài con nai con đi ngang qua, dè chừng nhấm nháp từng mẩm cỏ ẩn dưới lớp lá mục, sau đó ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà đến nổi chân đạp lên lá tạo thành những tiếng xạo xạc, sau đó lại bị những tiếng lá kêu ấy làm giật mình mà co giò chạy vào rừng sâu thẳm. Chim nghe động vậy mà tán loạn bay lên, tạo thành những vòng xoáy cuốn về tận chân trời.

Chợt trông khung cảnh rừng xa, đơn giản là đẹp đến ngây người.

- Bẩm ông, phía trước một dặm đường rừng có một hang động, rất thích hợp cho chúng ta nghỉ chân đêm nay. Chỉ là theo lời các thợ gánh, tốt nhất là nên dựng trại ở đây !

Một người đàn ông cúi người nói. Trước mặt y, người đàn ông mặc áo giáp da màu huyết dụ chỉ nhếch mép cười, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phương xa mà điên nhiên hỏi:

- Sao lại nên dựng trại ở đây? Bộ hang có gì à?

- Bẩm ông, họ nói, hang sâu sống lũ quỷ, dễ ảnh hưởng đến người lắm ạ.

Người nay vội bẩm, chỉ là người đàn ông kia vẫn an tĩnh ngồi, môi nhếch lên, sau đó nắm chặt lấy thanh kiếm bạc giắt ở bên hông, khinh thường nói:

- Dù là quỷ cũng tránh ra cho mỗ. Mỗ có kiếm vua ban, trời sinh chém ma diệt quỷ, xá chỉ mấy đứa này.

Nói xong, người đó phất phất tay, truyền lệnh đốc thúc xuống, còn mình thì quay lưng nhìn về phía chân trời đang ửng đỏ, lại nhìn thanh kiếm bạc trong tay mình, lẩm bẩm:

- Thái Tổ có nỗi khổ riêng mới ham vật lành. Ấy thế mà các Triều Đình sau lại...



Đêm buông xuống mặt đất rồi đuổi theo những cơn gió thổi rì rào, khiến đại ngàn chốc chốc kéo lên những tràn xào xạc mãi không thôi.

Vốn dĩ, đêm có lẽ đã cứ đen đúa như vậy, tiếng côn trùng có thể vang tới khi bình minh ló dạng, nếu như đã không có những sinh vật lạ lẫm đến. Chỉ thấy người đàn ông mang áo giáp màu huyết dụ ban chiều thoáng nhìn sâu vào động, sau đó mới cười ha hả lên mà nói rằng:

- Không có dấu vết của thú dữ, đêm nay đóng trại ở đây là được rồi.

Nói xong, người này mới truyền lệnh xuống quân. Quân nghe lệnh, không mấy chốc mà phát sạch cỏ cây dại ở động, sau đó lại rắc thêm bột phân hổ cùng hùng phấn, khiến côn trùng và rắn rết không dám đến. Làm xong, quân mới cung kính đứng ở của động chờ đợi, không mảy may lại tiến vào.

- Bay cho thợ gánh chuyển l*иg vào trong động đi. Ta cùng quân ở lại ngoài động.

Vị này nói với người phụ tá bên cạnh, khiến người sau ngạc nhiên mà thốt nên rằng:

- Nhưng thưa ông…

- Cứ làm theo lệnh đi. Chúng bay cũng biết, vật trong l*иg kia còn quý hơn là mạng của ta, hà cớ chi thèm khát chi cái chỗ để ngủ cơ chứ.

Sắc mặt người phụ tá thoáng biến thành âm trầm, như muốn nói lại thôi. Hồi lâu, hắn mới cúi dạ rồi lui ra, để mặc vị này đứng trầm ngâm trước đông. Lẳng lặng nhìn những tia sáng cuối cùng biến mất, người mới thở dài mà than rằng:

- Tai thay… Hại thay...



Lại nói phụ tá phân người chuyển chiếc l*иg lớn vào rồi lại không ngó ngàng đến, chỉ chán ghét phân phó thợ gánh chuẩn bị chút cỏ tươi cùng nước sạch rồi để vào trong l*иg, xong xuôi lại phất tay bỏ ra ngoài, để lại hang động giờ chỉ còn bó đuốc cháy khét lẹt, cùng với những bóng hình dập dờn, bị gió thổi càng thêm xiên xẹo.

Không ai để ý đến, ngay khi họ vừa đi, bóng đen nằm trong l*иg đã mở mắt ra, trong góc khuất của ánh lửa, ánh lên từng tia sáng kỳ lạ.

...

- An bài xong hết chưa?

Người đàn ông mặc giáp huyết dụ há miệng cắn một miếng thịt sói, không chút để ý hỏi. Người phụ tá đang ngồi dưới, nghe vậy thì chắp tay thưa:

- Bẩm, đã an bài ổn thỏa rồi. Chỉ chờ hừng đông, chúng ta có thể xuống núi mà báo với Triều Đình.

Người trước gật gật đầu, sau khi uống một ngụm nước thì thoáng nghĩ nghĩ rồi nói thêm.

- Bay nhớ canh ba thì thêm bã lá vong vào thức ăn cho nó, ta sợ súc này có tính thần, cũi gỗ thôi thì chưa chắc đã giam cầm được.

- Vâng ạ!

Nghe thế, người này mới hài lòng cười, đoạn đưa tay lấy một miếng vải lụa rồi lau miệng, rồi nhìn thoáng qua phụ tá, hơi cười mà nói rằng:

- Bay yên tâm, ta quyết không để chúng nó tranh đoạt công lao như những lần trước đâu. Quân đi theo đều có thưởng cả.

Phụ tá nghe thấy thế chỉ lắc đầu, nói:

- Bẩm ông, tôi không có phàn nàn gì cả, chỉ là tiếc cho ông. Đường đường là lính của cung cấm, lại ủy khuất vào từng sâu làm man mà thôi.

- Ai dám nói ta là man?

Vị này trợn tròn mắt lên, mười phần rõ to mà gầm lên:

- Ăn lộc Triều Đình thì làm việc cho Triều Đình. Triều Đình dù bảo ta làm thợ gánh cũng phải làm.

Nói xong, người lại nhìn vẻ mặt của phụ tá, không đành lòng mà an ủi rằng:

- Ta biết quân đều có lửa, nhưng lửa ấy để khi đốt đài ở Thăng Long vẫn là tốt hơn.

Phụ tá nghe vậy thì chỉ cúi gằm mặt xuống mà không nói một lời. Ở bên, vị này cũng chỉ có thể thở dài mà thôi. Quân có lửa, chẳng lẽ hắn lại không? Nhưng có lửa thì thế nào, chung quy, bọn hắn cũng chỉ là phận bề tôi mà thôi. Áo da vĩnh viễn không bằng mão gai sừng rồng. Hồi lâu, người này mới phất tay nói rằng:

- Bay về nghỉ ngơi đi, mai quân đi sớm.

- Thưa, vậy tôi xin lui ạ.

- Đi đi.

...

Nhưng đời vốn có cái sự là người tính không bằng trời tính, nhất là khi đang ở cái nơi rừng thiêng nước đọng này. Trời mưa, canh ba đổ xuống như thác như lũ, khiến khắp vùng núi Tản như chìm vào màn nước bất tận. Vị kia cùng quân của hắn ngày thứ hai phải đời hẳn vào hang, nếu không, cả đám đều bị nước mưa cho nhấn chìm. Sau khi tất cả dời hết vào, hắn chỉ có thể nhìn vào màn mưa mà thở dài.

- Công này không đặng rồi.

Xong, hắn liếc mắt nhìn phụ tá ở một bên, nhàn nhạt nói:

- Nhóm lửa. Mở nồi. Thịt thần tiên.

- Ông có cần tự tay gϊếŧ súc này không ạ?

Phụ tá chắp tay, hỏi nhỏ.

- Không cần, bay cầm dao đi.

Nghe xong, phụ tá vái lần nữa rồi lui ra. Chỉ là ngay khi hắn vừa lui, mưa chợt tạnh, bóng đêm im lìm dâng lên từng tia ngột ngạt. Bốn bề từng hình dáng dữ tợn dâng lên như vô vập lấy đoàn người. Lớp áo da như tan thành từng sợi máu lỏng, độp độp lên nền hang động.

Đột nhiên, trời giáng ba tiếng sấm, động như nát núi vỡ trời. Nghe thấy tiếng sấm cùng từng tiếng mưa vồn vã, người kia như sực tỉnh. Đúng lúc, một tốp người đi vào trong hang, thấy người thì cung kính vái lạy. Người nhìn chằm chằm hai con heo rừng, cùng một gánh lúa ở phía sau một hồi lâu, rồi nói:

- Bay đâu?

- Bẩm Ông, tôi đây ạ!

- Gọi Vũ thả đi! Không gϊếŧ nữa.

Đám người cung kính vái rồi nhanh chóng lui xuống, còn người này thì đứng cười khổ nhìn, sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc quạt giấy, ném vào màn mưa đang tiếp tục xối xả.

- Thôi thôi, ta không tranh ta không tranh nữa.

...

Lại nói Vũ khi được lệnh thì không chần chờ đi về phía l*иg nằm sâu trong hang, sát ý cùng sự bức bối suốt quãng đường khiến y quyết định tự tay làm thịt thứ này. Chỉ là khi tới nơi, chiếc l*иg sắt đã mở toang, còn thứ bên trong thì nhàn nhã đứng trong bóng tối mà nhìn lên những pho tượng thạch nhũ trên vách động, khuôn mặt ánh lên những tia sáng kỳ dị. Ngay khi Vũ đang muốn lui lại, thì thứ này đã quay đầu, nhìn y nói.

- Mày định đi đâu?

Vũ giật mình cúi gằm người xuống, tay lăm lăm con dao để trước mặt. Chỉ là ngay lúc này, hắn liếc thấy hai thây người đã đổ gục ở một bên, mắt tím tái hằn lên từng sợi tơ đỏ. Y cố kiềm nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:

- Ông nói được?

- Sao lại không?

Vật lành khinh thường nói, sau đó chầm chậm bước về phía ánh sáng. Trong ánh lửa bập bùng, một con hươu màu trắng muốt bước ra, chân chạp lên nền động thành những làn khói năm màu, khiến nó sáng lung linh như một bật thánh thần. Cặp sừng trên đầu cũng rũ xuống từng làn sao rực rỡ, kéo thành chín màu sắc lan tỏa vào không gian xung quanh, khiến bóng tối như trang giấy mỏng, phút chốc đã tan tác thành khói mây.

Vật lành ưu nhã liếc qua Vũ, nhếch mép nói một cách khinh thường:

- Thế gian này không phải của người, làm sao người nói được chúng ta lại không? Chẳng qua chúng ta không lý đến chúng mày mà thôi.

- Vậy sao khi chúng tôi ném những ngọn giáo vào Ông, Ông lại không nói một lời nào?

Giọng điệu của Vũ bất giác hạ thấp xuống mấy phần, chỉ là vẫn còn chút ngờ vực. Vật lành lại lần nữa quay đầu lại nhìn những phiến thạch nhũ trên động, nói mỉa:

- Ngã thấy bọn bay tìm vật lành nhiều quá, nay đến xem thử mà thôi, cần gì nói nhiều.

- Vậy giờ?

- Đáng lẽ ngã còn theo tụi mày lên kinh đô, chỉ là giờ gặp vật lạ, không thể không dừng lại mà thôi.

- Vật lạ?

Vũ ngó người, theo bản năng hướng theo tầm mắt của vật lành. Chỉ thấy trên vách động, từng tượng thạch nhũ dưới ánh sáng chín màu hiện lên, tượng tượng như thần, chốn chốn như phật, tất cả đều đang dồn ánh mắt về phía y, khiến khuôn mặt ý trong nháy mắt tái nhợt lại.

- Đây là?

- Đây là xác bảy người con của Long Quân.

Vật lành điềm tĩnh nói, mặc cho Vũ đã quỳ sụp xuống ở một bên. Nó chỉ có chút ưu thương nhìn lên, hồi ức nói.

- Năm đó, Long Quân dẫn năm mươi con lên non, mỗi bước chân đều để lại máu cùng xá© ŧᏂịŧ, đến nỗi khi đến nơi, chỉ còn lại bảy người con còn sống cùng người. Không ngờ, ngã lại ở chốn rừng thiên nước độc này trông thấy thân xác bảy người đó. Thật là…

Vật lành lắc lắc đầu, nhìn bảy tượng thạch nhũ một lần nữa, sau đó quay đầu nhìn ánh mắt trống rỗng cả Vũ, khinh thường cười:

- Thật là…

Nói xong, nó tan thành một làn khói chín màu, biến mất vào hư vô.

....

- Võ Tiệp! Võ Tiệp!

Trong một thoáng mơ màng, Vũ cảm giác có người bên tai hét gọi, nhưng y không cách nào có thể đáp lại. Chỉ khi một mùi hôi thối xông thẳng lên mũi, đầu óc y mới có chút thanh tĩnh mà ho sặc sụa rồi mở mắc. Trong ánh sáng mông lung của những ngọn đuốc, tầm mắt y dần trở nên rõ ràng.

- Ông!

Y quỳ sụp, hốt hoảng kêu lên.

- Vật lành, nó … nó….

- Bình tĩnh.

Vị kia trầm giọng, sau đó nhìn Vũ một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra? Quân bảo thấy bay cùng hai đứa nữa nằm bất tỉnh ở bên trong cũi, tay còn cầm bã lá vong bỏ vào trong miệng.

Nghe hỏi, Vũ đang muốn hỏi lại, chỉ là y bất giác nhớ lại vật lành, đoạn một cảm giác kỳ dị dâng lên, chôn chặt khuôn miệng của y thành những tiếng u ớ không rõ ràng. Thấy vậy, vị kia không kìm được mà tiến tới, gằn từng chữ.

- Vũ, có chuyện gì?

Vũ nhìn, lòng đột nhiên nghĩ tới việc gì đó rồi giả cười như mếu mà nói rằng:

- Động này có quỷ ông ơi!

- Hả?

Tất cả mọi người xung quanh đều thoáng rùng mình, nhanh chóng tụ tập lại rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Vị kia cũng chầm chậm đứng dậy, rút gươm mà nhìn sâu vào trong động, nói:

- Ăn nói hàm hồ!

- Bẩm ông, tôi không dám nói bậy. Khi nãy tôi vào gϊếŧ vật kia thì đã thấy hai chúng nằm bất động rồi. Còn vậy lành thì không thấy, chỉ thấy những bóng đen to lớn thoát ra từ vách động cuốn lấy tôi đến khi ngất xỉu mà thôi.

Vũ cố sắp xếp từ nói, sau đó ngước nhìn mà nỉ non:

- Chúng tôi không thấy vật lành đâu cả.

Ngay lúc này, một quân ở một bên đột nhiên nói nhỏ:

- Nhưng vật lành chết rồi. Chết ở trong l*иg, da như bọc xương còn sừng thì bị nắm trong tay ngài, dứt mãi không buông.

Lời nói làm Vũ giật nảy mình, vô ý thức nắm chặt tay. Chỉ là y bỗng thấy cộm cộm ở tay làm hắn tái nhợt lại, còn vị kia thì trợn mắt lên, vun gươm mà chỉ thẳng vào Vũ:

- Mày dám nói láo nữa, ta như chém mày. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hai kẻ kia trước khi chết đều nhìn tròng trọc vào mày, còn dám láo?

- Bẩm ông, tôi nào dám nói dối. Xin ông minh giám cho.

Nói xong. Vũ thả chiếc sừng hươu ra mà cố gắng đứng dậy mà quỳ xuống, vái lạy liên hồi khiến vị kia không biết phải làm sao. Hồi lâu, vị kia mới hạ gươm xuống, nhìn thẳng vào Vũ, lạnh lùng:

- Ma đâu? Quỷ đâu? Đời Thái Tổ đã bái thần núi Tản Viên rồi, ta không tin ma quỷ dám tới hại.

Nói xong, không đợi những người khác mà xông thẳng vào hang. Những người khác cũng nhanh chóng theo sau, để mặc Vũ quỳ sụp ở đó. Hồi lâu, y mới nặng nhọc đứng dậy, cầm lấy chiếc sừng hươu mà xuất thần. Chỉ thấy y hung hăng cầm mũi giáo cắt đứt một tay cùng tai của mình, ném vào trong động , lấy thêm một nhúm lông hổ thả ra xung quanh, còn người thì lấy tro bôi lên chỗ cắt rồi ôm lấy chiếc sừng hươu, quàng vội chiếc áo rơm rồi xông thẳng vào màng mưa mà không để ý thứ gì.

Từ nay, trên đời không còn có Võ Điệp Vũ nữa, chỉ có một kẻ cụt tay tên là Trần Kinh mà thôi.

...

Lại nói vị kia khi chạy tới cuối hang thì chỉ thấy một quả trứng đá lớn nằm tựa bên cạnh cũi gỗ mà không thấy bất cứ một thứ gì. Tức thì, hắn tức giận giơ kiếm chém lên quả trứng thành từng tia lửa đỏ. Hôi lâu sau, hắn mới dừng lại mà hổn hển hét lên.

- Ma đâu? Quỷ đâu?

Quân ở dưới chỉ im lặng nhìn. Ở dưới trướng, không ai là không hiểu áp lực mà bề trên gánh chịu khi đi đến chốn rừng hoang này, chỉ là bọn họ không có cách nào làm, chỉ có thể cung kính nghe lệnh mà thôi. Đột nhiên, một người hét toán lên, làm cả đám quay ngắc lại.

- Ông xem kìa!

Theo hướng người này chỉ, một làn hơi nước từ trong những vết nứt của động xông ra, như từng trận sương mù quét thẳng về cửa. Vị kia thấy vậy thì biết không lành, một bên hét lên, một bên xông ra.

- Khói mù có vấn đề. Quân chạy mau!

Chỉ là không đợi tất cả xông ra, khói mù cuộn lên như lũ bão quét thẳng qua tất cả, khiến bọn họ chỉ kịp a lên một tiếng rồi đổ sụp xuống, nằm bất động. Không biết bao lâu sau, khói mờ mới tan đi, lộ ra từng bãi nước đặc, nhanh chóng bị hơi nóng trong động bốc hơi đi, để lại một đống ngổn ngang không cách nào phân biệt. Nhưng là ở cuối động, trên bề mặt quả trứng đá bỗng nhiên nứt ra một vết nhỏ, trong bóng tối đang lên từng tia ánh sáng kỳ dị.

...

Năm Bính Dần, hiệu Đại Định năm thứ bảy.

Mùa xuân tháng hai, viên ngoại lang Lý Ngọ mộng thấy con hươu trắng. Mộng tỉnh thì đập đầu vào gối, ngộp thở đến chết.

Mùa xuân tháng ba, thái sư Mâu Du Đô chết.

Mùa hạ tháng tư, trâu và gia súc chết nhiều. Đại hạn nhưng cầu mưa không đặn. Sao chổi lại mọc, trời thoáng chốc chếch về phía tây. Có kẻ ngoái theo trông thì thấy vùng Tản Viên toả ra điềm lành, nhao nhao bè lũ lên non tìm kiếm nhưng không ra. Dân vùng thấy thế thì lên lễ thần núi, sau đó cầu đảo lại được mưa. Anh Tông nghe tin, đặc sách gia phong.

Cùng thời, có người lạc khỏi động Lăng Sương, bơ vơ vô định trong mảnh đại ngàn hùng vĩ.

Chả ai biết, chả ai hay…