Chương 2: Thức tỉnh

Vạn vật đều tồn tại theo cách thức mà nó được định sẵn.

Nước chảy từ thấp đến cao. Hoa nở rồi tàn. Người sinh rồi chết… Tất cả đều có quy luật riêng của nó mà không ai có thể chạm tay tới.

Nhưng đôi khi lại có những sự tồn tại rất đặc biệt. Chúng không chịu vòng luẩn quẩn của mệnh số, nhưng lại dây dưa không ngừng với lưỡi hái của thời gian khiến chúng trở thành những biến số trong hằng hà sa số vũ trụ. Và chúng, những kẻ lạc loài ấy, có khi xem đó là một bật ân huệ, nhưng cũng có khi coi là một loại nguyền rủa mà chúng cố gắng giãy giụa tránh thoát.

Với hắn, đây không phải là một món quà, nhất là khi vận mệnh ném hắn giữa chốn rừng thiêng nước độc cùng với mớ trí nhớ hỗn độn này.

Hắn là ai?

Hắn đang ở đâu?

Hắn đang làm gì?

Ba vấn đề cứ xoáy sâu vào tâm trí khiến đầu óc của hắn tưởng chừng như quấy thành bột nhão. Những cơn đau đầu cứ thế kéo đến, hòa cùng cái rét cắt da cắt thịt dìm hắn vào bóng tối vô tận. Cho đến khi đêm xuống, bóng hình hắn dần chui sâu vào hốc cây, trong chốc lát đã bị sương đêm cùng lá đổ phủ kín. Tiếng rêи ɾỉ theo đó yếu dần rồi trở nên như cây cỏ, nhanh chóng biến mất trong tiếng côn trùng kêu rền khắp đất trời..



Xuân qua hạ đến rồi tới thu tận đông tàn. Bốn mùa xoay vần như bánh xe bò, đẩy thời gian trôi đi xa tít tắp. Mà thời gian thì có chờ một ai. Trên chiếc xe của nó, chỉ có những vật vô tri như đất đá mới tồn tại lâu thêm một chút, nhưng rồi cũng bị bước đi của nó nghiền thành bụi bặm.

Ấy vậy mà hắn vẫn gắng gượng tồn tại được, phảng phất sinh mệnh của hắn vốn dĩ đã nằm ngoài guồng quay của thời gian. Chỉ là cũng vì thế mà hắn đánh mất bản thân mình. Không còn suy nghĩ, không còn du͙© vọиɠ cùng hứng thú, chính hắn dần trở nên đất đá còn hơn đất đá, và sự sống chỉ còn là từng nhịp thở yếu ớt, trong tích tắt bị gió rừng đánh tan.

Theo vô định, hắn lang thang qua những phiến thảo nguyên dài bất tận, trèo lên những ngọn núi đá sừng sững giữa trời cùng đi qua những phiến biển hồ bát ngát. Những vùng sườn đồi rợp cỏ hoa, những phiến rừng cả ngập mùi lam chướng hay những dòng suối mát quấn quanh chân đồi cùng những trận lũ quét ầm ầm những mùa mưa tới, tất cả cứ đêu đặn đi qua mà không để lại trong hắn bất cứ thứ gì, ngoại trừ một chút ngẩn ngơ khi giao mùa tới.

Hắn cũng đôi khi sẽ bắt chước theo dấu chân một sinh vật nào đó, cũng leo rèo cào cấu, cũng săn mồi, cũng ngẩn ngơ như hoà mình vào thiên nhiên vô tận. Đôi khi hắn lại thả trôi mình vào dòng nước bạc, mặc nó đẩy đi, mặc nó xô lại. Cũng đôi khi, hắn sẽ dừng lại vì một tiếng kêu nào đó, thân ngồi xuống và miệng bất giác rên lên những lời kỳ lạ. Hắn không nhớ được sao hắn nói được những lời này, chỉ là bản năng khiến hắn mở lời, tự nhiên tựa như hắn đã ngàn vạn lần từng làm vậy.



- Đạo khinh truyền, nhữ không sợ đạo tán sao?

Một giọng nói êm ái như mảnh lông vũ rơi vang lên, khiến hắn có chút dừng lại. Xung quanh hắn, những con vật đang ngồi im cũng bừng tỉnh, sau đó giương ánh mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy theo không trung tán ra, một con hươu trắng với cặp sừng trắng như tuyết đang chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua rồi tập trung bóng dáng đang ngồi im trên bệ đá.

- Đạo nhữ lại khinh truyền, nhữ không sợ đạo tán sao?

Nó lại hỏi. Hắn nhìn, sau đó vẫn tiếp tục nói. Những con vật khác trong chớp mắt lại chìm vào suy tư, mặc cho con hươu vẫn đứng ở đó.

Hươu ngược lại không thấy kinh ngạc. Mười bảy năm qua, nó trông con người này từ không sinh có, uống gió ăn sương mà tồn tại, thấy con người này trèo đèo lội suối, cũng dõi theo bước chân hắn truyền giảng đạo kinh. Cho nên nó biết rõ, con người này trên cơ bản chỉ là một người chết còn cử động, không cách nào giao lưu, không cách nào nói chuyện.

Chỉ là nó vẫn tò mò mà không kiềm được lên tiếng. Trong ấn tượng của nó, đạo như một vầng mặt trời tròn trịa, giảng đạo bằng chia đạo, đạo sẽ càng ngày càng nhỏ đến mức tán loạn. Vậy mà con người này vẫn sẵn lòng truyền đạo, thật sự khiến nó không cách nào hiểu nổi.

Nghĩ nghĩ, nó chậm rãi ngồi xuống lắng nghe. Tuy mỗi người có một đạo khác nhau, nhưng không cản được việc dùng đạo bổ đạo. Chung quy, đạo vốn tồn tại, sinh mệnh tìm đạo, vốn là bổ đạo mà thôi.

“Trời dài đất lâu.

Đất trời dài lâu vì đủ đầy, không dư cũng chẳng thiếu, không vị kỷ cũng chẳng bác ái.

Như thân mà bỏ thân, như tinh mà suy ý.

Người hiểu thì chọn thân, kẻ tinh thì nhận ý.

Thành ra vô tư thành toàn cái riêng tư mà tồn đạo….”

Con hươu cứ vậy yên lặng nghe, trong phút chốc xung quanh dâng lên một sự mờ mịt, hoà cùng đất trời thành một màu xanh thăm thẳm.



Con hươu đi theo hắn, ban đầu chỉ là lén lút đi ở phía xa, sau đó dần dần thành người dẫn đường. Hắn đối với chuyện này vốn không để ý, chỉ là dần dà hắn cảm thấy một tia ý vị mà hắn trước đó không cảm nhận được.

"Tồn tại? "

Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện hai từ này, sau đó cứ lẩn quẩn trong đầu hắn khiến hắn đôi khi thất thần trong chốc lát, điều mà trước đó chưa hề xuất hiện. Tâm trí hắn cũng như hé ra một tia nhỏ mà trở nên linh hoạt, tâm tướng cũng có phần linh thông khiến những bước chân hắn đi không còn là vô định. Hắn bắt đầu suy nghĩ trước khi truy tìm, bắt đầu chậm lại trước khi hối hả, cũng bắt đầu ngẩn ngơ mỗi khi có một việc xảy. Những thứ này đối với một kẻ lạc lối như hắn mà nói, quả thực là một việc hết sức thú vị.

"Ta là ai, quan trọng sao?"

Hắn đôi khi sẽ nỉ non như vậy rồi để mặc ý nghĩ đó tản mác theo những làn gió thổi. Chỉ là có những thoáng mông lung, hắn sẽ thấy những hình ảnh lạ lẫm xoẹt qua, khuấy tâm trí hắn thành những mớ đảo điên không ngừng.



- Trường Vũ, mày cứ vậy mà sống sao?

Một giọng nói vang lên, kéo hắn về từ mông lung. Hắn ngước nhìn thoáng qua người trước mặt, sau đó lại như không gióng mắt về phía xa, đến độ người kia không kiềm được mà tức giận.

- Sống vậy chả thà mày chết đi. Mày xem, có bao người được trời phú cho mày cái tài như vậy, nhưng mày thì sao? Vì một con đàn bà mà thành ra như vầy. Mày xứng đáng sao?

Hắn vẫn yên lặng, nhưng đáy mắt xoẹt qua một tia khó hiểu khiến hắn định hỏi, nhưng khi mở miệng lại thành một lời khác:

- Cô ấy không phải là một con đàn bà, cô ấy là tất cả đối với tao.

Hắn điên cuồng cười, chẳng qua càng cười, nước mắt càng chảy dài:

- Tài sao? Haha, chữ tài liền với chữ tai một vần. Vì cái tài ấy tao bị dằn vặt không ra một con người. Vì cái tài ấy tao điên điên dại dại, sống vật vờ như một con chó ghẻ dưới đáy xã hội. Những khi đó tao có ai? Chỉ có cổ, chỉ có cổ sẵn lòng chăm sóc một kẻ thân tàn ma dại như tao mà thôi. Tài sao? Haha, tao thà không có cái tài còn hơn không có cô ấy!

Người kia trầm mặc một lát, sau đó trào phúng:

- Nếu mày không có cái tài đó, ả đó có ở bên mày không?

- Có!

Hắn chắc nịt nói.

- Chắc chắn…

- Chắc chắn chuyện gì? Đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín. Làm gì có chuyện chắc chắn?

Một giọng nói khác nhẹ nhàng vang lên, kèm theo một con cờ được đặt xuống bàn. Hắn mông lung nhìn xuống, chỉ thấy bàn cờ bị bao phủ bởi một làn khói mờ, diễn biến ra đủ loại sự vật. Hắn nhìn, sau đó không hiểu cười rồi nhẹ nhấc một con cờ đen đặt xuống, quét tan từng phiến khói mờ ảo. Đoạn nói:

- Đạo hữu nói chí phải. Đạo trời vì bất định nên thiếu, cho nên cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên, biến hoá thành đa đoan. Cho nên đạo lấy trung dung làm chuẩn. Cho nên thánh nhân làm mà không cậy công. Cho nên người tu đạo chiếm một mà bù lại quỹ.

- Thanh Vân đạo hữu nói chí phải.

Phiếm xong, cả hai đều im lặng, chỉ có áng chiều bung ở cuối chân trời, xa xăm mà lạnh lẽo. Đoạn hắn đứng dậy, tiễn người kia đi, lại mang bánh cùng đan dược bổ vào nhằm trọn đạo. Nhưng khi quay người lại, trong đầu hắn bông mê man, sau đó nỉ non mà rằng:

- Thanh Vân? Ai là Thanh Vân? À, là ta!

Nói xong, Thanh Vân hài lòng ngồi lên bồ đoàn. Miệng niệm kinh, tay bấm quyết, tâm thần nhanh chóng chìm vào thiền định. Chỉ là trong một thoáng vô thức, hắn nhận thấy xung quanh mờ ảo một cách không chân thực, khiến hắn không kiềm được thốt lên:

- Vỡ!

Theo tiếng thốt, không gian xung quanh bắt đầu nức toác như một tấm gương vỡ rồi bị những hố đen sâu hun hút nuốt chửng. Chỉ còn hắn vô định trong bóng tối, sau đó một cơn đau xuất hiện, kéo thân thể hắn vỡ vụn như khói bụi mà tan biến vào hư vô.



Chó chết!

Hắn giật mình ngồi bật dậy. Cơn đau như búa bổ đổ ập tới khiến hắn không kiềm được mà rú lên từng tiếng đau đớn. Trong bóng tối, thân hình hắn quằn quại như con thú bị thương, chỉ có thể điên cuồng va vào vách động mong một tia thanh tỉnh. Chỉ là những mảnh ký ức vụn vỡ, những tiếng rêи ɾỉ không cam lòng cứ dội lên trong đầu hắn, khiến cơn đau càng ngày càng khủng bố đến cùng cực.

Hắn giờ là ai? Là Thanh Vân đạo trưởng hay là kỹ sư Trường Vũ? Trong mông lung, hắn biết hắn là cả hai, nhưng lại không phải bất cứ ai trong cả hai cả, khiến hắn chỉ có thể thều thào trong vô thức:

- Thanh… Vũ…

Ngay khi hắn thốt ra hai từ này, cơn đau đầu im bặt, nhường chỗ cho một luồng thanh minh len sâu vào trong tâm trí. Hắn lúc này mới chật vật ngồi thẳng dậy, miệng bất giác há to một hồi lâu.

- Đây là…