Chương 26: Giải nan đề 2

Hai người cứ âm thầm đọ sức với nhau một cách kỳ lạ như thế, chưa đầy một tuần người bạn hotboy đó của cô đã tiến vào top mười của APP.

Hiện tại những người phía trên đều là học sinh trường Nhất Trung, có lẽ APP này do Nhất Trung lập ra nên học sinh trường đều dùng tên thật cả. Thành ra trên bảng xếp hạng chỉ có hai người bọn họ là không dùng tên thật của mình.

Hai cái tên [Hotboy đẹp trai nhất vũ trụ] cùng [An An ngày ngày ăn chanh] vô cùng nổi bật trên bảng xếp hạng.

Cô làm xong một đề bài thi thử rồi thoát ra, tối nay ba mẹ cô về rất muộn, hơn mười giờ rồi nếu là bình thường thì chín giờ là họ về tới nhà lâu rồi. Ngay lúc cô định gọi điện cho ba mẹ thì cổng lớn trong sân vang lên, là họ về tới rồi.

Tôn Khả An đi ra sân đón họ: “Ba, mẹ.”

Tôn Cường Quốc nhìn cô cười nói: “Ba mẹ về rồi đây.”

“Hôm nay sao ba mẹ về muộn thế ạ?” Tôn Khả An nhẹ giọng hỏi.

Nói xong cô để ý tới món kho để trên xe, tối nay vậy mà không bán hết. Nếu là trước kia, món kho nhà họ làm hầu như không đủ bán nữa là.

“Xảy ra chuyện gì đúng không ạ?” Tôn Khả An ngẩng đầu dò hỏi.

“Trong chợ đêm mới có thêm một quán món kho mới mở bán nữa.”

Công việc buôn bán của nhà họ luôn rất tốt, giờ có người bán theo cũng chẳng lấy làm lạ, ngay lúc côn định an ủi Tôn Cường Quốc thì nghe thấy mẹ cô nói:

“Là thím hai con mở bán.”

Tôn Khả An biết ngay Lý Nguyệt Nguyệt không bao giờ chịu để yên như vậy đâu, quả nhiên bà ta vẫn còn hành động ở phía sau.

Tới thời gian ra chợ đêm bán hàng, tối đó Tôn Khả An không ở nhà học bài mà ra chợ đêm cùng với ba mẹ cô. Do có được một số khách hàng thân thiết rồi, lo họ tìm không thấy chỗ bán của mình nên Tôn Cường Quốc chưa từng đổi chỗ vẫn bán ở trong góc khuất bình thường đó.

Nếu đổi lại như mọi hôm ông vừa ra bán là đã bị khách vây kín hết rồi, nhưng tối nay thì không, chỉ có vài khách quen tới mua đồ ăn nhà bọn họ thôi.

“Ba, con qua đó xem sao.”

Tôn Khả An nói với Tôn Cường Quốc một tiếng rồi đi về phía sạp hàng của thím hai cô. Chỗ bà ta bày bán có lẽ bỏ ra số tiền lớn để mua lại, vị trí nổi bật, dòng người qua lại tấp nập, cộng thêm giảm giá lớn nên rất nhiều người ghé mua.

Nhằm để thu hút khách hàng, giá món kho nhà bọn họ bán cực thấp thậm chí còn rẻ hơn rất nhiều so với giá trên thị trường. Tôn Khả An nhờ một chị gái mua giúp một phần, giá đã rẻ còn đựng nhiều. Nhưng khi cô ăn thử một miếng thì phát hiện điều khác thường.

Sau khi bán xong về tới nhà, cô lấy phần cánh vịt đó bày lên bàn ăn, “Ba mẹ, hai người ăn thử xem.”

Tôn Cường Quốc đi rửa tay rồi cầm một cánh vịt lên ăn thử, chốc lát sau ông cũng nhăn mày: “Giá tuy rẻ thật nhưng cánh vịt không được tươi ngon, toàn là chất phụ gia cả.”

Liễu Tinh ăn thử cũng gật đầu tán thành, “Họ buôn bán kiểu này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi.”

Tôn Cường Quốc chẳng vội, đúng lúc coi như nghỉ ngơi hai ngày, mai không cần làm nhiều như vậy nữa.

Mấy hôm nay Tôn Khả An toàn là học bài vào ban ngày, buổi tối đi bán giúp. Những ngày qua cô hay túc trực ngoài sạp, ba mẹ cô chưa được nghỉ ngơi ngày nào.

Hôm đó Tôn Cường Quốc nghỉ ở nhà, Tôn Khả An đi bán với Liễu Tinh.

Tối đó bất ngờ gặp lại bà cụ bán vòng tay, bà không đi một mình mà còn dẫn theo cháu trai tới. Cháu trai bà ăn mặc xin xò nhăn nhó mặt mày ngồi trên đất.

“Bà ơi!” Tôn Khả An đi qua lên tiếng chào bà cụ.

“An An tới đấy à, lâu rồi không gặp cháu.” Bà cụ cười nói.

Lý Diệu Bạch đang ngồi buồn chán trên sạp nghe thấy giọng của Tôn Khả An cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.