Chương 11: Bảo Bảo "lớn Lên".

1 đêm vô sự trôi qua. Tô Bạch từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, Ngũ nương đã không thấy bóng dáng.

Hắn vươn người ngồi dậy, xương cốt như hạt đậu lốp bốp nổ vang, 1 ngày 1 đêm nghỉ ngơi để Tô Bạch tinh thần nhận lấy sung mãn vô cùng, hơn nữa hôm qua còn được Ngũ nương mớm nãi, thân thể đều không bị lâm vào trạng thái đói khát.

Ân, mặc dù vị đạo đối với hắn mà nếu coi như rất tệ, ngọt vị mặn mang theo vị tanh nóng sữa, đối hắn 20 năm điểu ti đến nói không khác nào cực hình, vừa sướиɠ vừa khổ.

Nhưng hắn từng nghe Diệp lão nói qua, sữa mẹ đối với bọn hắn đám nhóc mới lớn này mà nói, đều là chữa thương Thánh dược. Còn chưa nói đến ngày thường Ngũ nương nàng tắm thuốc ăn dược, ăn thịt Hoang thú bồi bổ tự thân,... tất nhiên đối với chữa thương Tô Bạch dễ như trở bàn tay.

Chỉ là mới 1 ngày mớm sữa cho Tô Bạch, Ngũ nương đều gầy đi một vòng là biết, sữa này tất nhiên không giống kiếp trước hắn như vậy phổ thông, đều liên quan đến các nàng thân thể chỗ căn bản.

Vì thế Tô Bạch thương thế mạnh khỏe sau, đều không chịu để nàng tiếp tục suy giảm tự thân cho hắn mớm sữa nữa.

- A, tiểu Bạch tỉnh rồi nên dậy ăn sáng.

Ngũ nương trở về nhìn thấy Tô Bạch khỏe mạnh sau khi, mừng rỡ tiến đến gần bóp bóp da thịt hắn kiểm tra, trong lòng tảng đá triệt để rơi xuống, mới kêu hắn lại hưởng dụng bữa sáng.

- Tốt, Ngũ nương đừng làm rộn.

Tô Bạch bị nàng xoa đến đầu tóc rối tung, trong lòng khó chịu, ngoài miệng cứng rắn lấy, đẩy tay nàng ra tiến về phía bàn ăn.

- Khanh khách, ngươi đứa nhỏ này.

Ngũ nương mặc dù còn hơi tiều tụy, nhưng thấy Tô Bạch đã khỏe mạnh sau nàng rất cao hứng, tiến về ngồi với hắn cùng húp qua cháo loãng.

- A, quên nói, Diệp thúc đưa cho ngươi đồ vật. Còn nói ăn sáng sau khi tiến về chỗ tộc trưởng gặp lão.

Ngũ nương nếm nếm chút cháo, nhìn trừng trừng Tô Bạch đến khi hắn nổi da gà sau, nàng mới a một tiếng, từ trong túi nhỏ lấy ra một túi đồ nói.

Tô Bạch nghe vậy hiếu kỳ, hắn nốc nhanh cháo loãng sau, mới cầm lấy túi đồ khai mở dây thắt ra.

Bên trong túi đồ gồm 2 cái đồ vật, một cái là bản thanh niên kia dùng Cô Lang Đao Pháp được lạc ấn trên một tấm da dày, không biết được làm Hoang thú nào.

Tấm còn lại là một cái địa đồ lấy Bạch Tượng bộ lạc làm trung tâm đi ra phía xa trăm dặm phạm vi.

Bên trong Diệp lão có đánh dấu rõ ràng nơi nguy hiểm cùng nơi Tô Bạch có thể thoải mái lui đến. Để nội tâm Tô Bạch một hồi cao hứng.

Có địa đồ liền dễ dàng!

Phải biết lần trước Tô Bạch lén đi ra ngoài, theo địa đồ đến xem cũng chỉ nằm trong 2 dặm phạm vi, nhưng cũng khiến hắn suýt đi lạc, chỉ vòng quanh xung quanh đó tìm kiếm Hoang thú nhỏ.

Không nói, Đại Hoang thảo nguyên hoang vu một mảnh, nhìn đến chân trời đều là cát cùng thảm cỏ khô, nào có định vị được đường nào để đi a!

- Diệp thúc cho ngươi thứ gì a?

Nhìn thấy Tô Bạch cao hứng, Ngũ nương tò mò hỏi.

- Là địa đồ, từ đây ta có thể đi săn!

Tô Bạch không đắc ý không được, mở miệng cười nói. Diệp lão cho hắn địa đồ, tất nhiên thừa nhận Tô Bạch thực lực đã đủ sức đi săn Hoang thú.

Đây xem như nhảy một bước dài a!

Mặc dù chỉ mới là bước khởi đầu, nhưng Tô Bạch không cao hứng không được nha!

- Là thật?

Ngũ nương hai mắt tỏa sáng, không biết nàng sinh chủ ý gì, nhưng nhìn đến nàng chân chân ánh mắt, kèm theo run nhè nhẹ đung đưa thân thể. Tô Bạch một hồi nuốt nước bọt, đánh cái rùng mình!

Tại sao lại không treo áo lông a, nàng không biết bản thân dụ hoặc cỡ nào à? Tâm lý Tô Bạch nhịn không được nhổ nước bọt.

1 năm thích ứng sau, nhờ các nàng 7 cái nương thân trên người, để cho Tô Bạch rèn được một viên định lực tâm cực kỳ kinh khủng!

Ít nhất lúc này hắn như gặp Tiên nữ giáng trần đi nữa, Tô Bạch sẽ khó bị các nàng sắc đẹp rung động tâm thần!

Đây cũng xem như 1 điều tốt a, mặc dù vừa trong sướиɠ có khổ tựa như máu M. Nhưng Tô Bạch vẫn biểu thị đồng ý tiếp nhận lạp~.

- Tất nhiên.

- Quá tốt! Kể từ đây tiểu Bạch có thể dựa vào đi săn trở thành dũng sĩ. Hơn nữa dựa vào Hoang thú máu thịt tu luyện, 10 tuổi tất nhiên đã có thể giao phối!

Ngũ nương đập bàn một tiếng, miệng khẽ nói trong lòng suy tính. Làm Tô Bạch không muốn nghe cũng phải nghe trọn, Ngũ nương tất nhiên cố ý.

- Làm sao? Ngũ nương sinh cho ngươi Hầu tử, ngươi không chịu?

Ngũ nương thấy Tô Bạch khóe miệng co giật, kiều hừ một tiếng nói. 19 tuổi nữ nhân ở kiếp trước rất trẻ, nhưng đối Đại Hoang tới nói xem như chỉ còn một tia xuân thì, Tô Bạch tương lai như thành dũng sĩ, tất nhiên quát tháo một phương.

Nàng nếu sinh cho hắn hầu tử, tất nhiên sẽ được Tô Bạch bảo vệ an ổn sinh hoạt. Còn tình cảm loại đồ vật này đối với các nàng đến nói đều vô nghĩa. Hắn mạnh, hắn bảo vệ nàng là đủ!

Nhân không biết nam nhân tranh nữ nhân, nữ nhân tất nhiên cũng sẽ tranh nam nhân a! Dù sao ai không muốn sinh cho người mạnh nhất hầu tử?

Lại nói, tiểu Bạch còn cứu nàng khỏi tay bộ lạc khác thanh niên, giúp nàng tránh khỏi tương lai công cụ sinh đẻ. Tất nhiên nàng sẽ báo đáp!

Ừm hừ, Tứ tỷ bình thường cùng nàng thân cận nhất, tất nhiên sẽ cùng nàng cho hắn sinh Hầu tử. Để dạy hắn kéo thêm Đại tỷ xuống nước nữa lạp.

- Khái khái, ta đi gặp Diệp lão, đi trước.

Không biết vì điều gì, Tô Bạch nhìn đến ánh mắt sâu xa của nàng, có một tia nguy hiểm, để Tô Bạch vội vàng cầm theo vật phẩm chạy đi ra cửa cười khan nói.

Ngũ nương một thế này lớn hơn hắn, nhưng tính cả kiếp trước ra, Tô Bạch xem nàng làm cô gái nhỏ đối đãi vẫn dư thừa.

Lại nhìn thấy nàng một mặt lẽ thẳng khí hùng, thật mẹ nó ngượng ngùng a, này khác nào muội tử truy ngược?

Mặc dù nàng có công dưỡng dục hơn 1 năm, nhưng chỉ khiến Tô Bạch ngoài miệng tôn kính, nội tâm đem làm thân hữu đối đãi mà thôi. Còn chưa đến mức độ sinh ra từ nội tâm tôn kính(đấng sinh thành), đây là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Vì thế như nàng thật hiến ra thân thể, tương lai Tô Bạch thật sẽ ăn nàng ngay cả xương không nhả a!

Hắn cũng không phải cái gì Thánh tăng!

Quá mê người!

Nhưng mà lúc này chưa được, vẫn nhanh trượt tốt nhất!

Cầm đồ vật hướng về nhà Diệp lão, Tô Bạch mới thấy lão đang say sưa hưởng dụng lá trà của tộc trưởng trồng ra, một mặt thỏa mãn.

- Diệp gia gia.

Tô Bạch gõ vào vách cột, kêu tỉnh Diệp lão.

- Ngươi đến rồi a. Ừm không tệ, khí sắc đã tốt lên, xem ra uống không ít.

Diệp lão nhìn hắn cười híp mắt, nham hiểm nói.

- Khụ, lão nói đùa.

Tô Bạch ho khan một tiếng, cười khan nói, tự nhiên bước vào rót nước trà uống.

Từ khi được đến bản đồ, Tô Bạch biết hắn đã có tư cách gia nhập sự vụ lớn nhỏ trong bộ lạc. Vì thế Tô Bạch đối với Diệp lão triệt để thả ra.

Ít nhất từ trong giọng nói ngả ngớn của lão, hắn Tô Bạch triệt để biến mất câu nói "trẻ con không biết gì" phạm trù.

- Ừm, gọi tiểu tử ngươi đến đây là có việc cho ngươi đây.

Diệp lão thu hồi ngả ngớn, nghiêm túc nói. Mà Tô Bạch cũng bắt đầu ngưng mi lắng nghe.

- Về việc săn gϊếŧ Hoang thú, cùng Cô Lang bộ lạc...