Chương 12: Lần Đi Săn Đầu Tiên.

- Ngươi trở về, mau mau vào nếm điểm thức ăn.

Ngũ nương nhìn thấy Tô Bạch trở về, một mặt sầu mi khổ kiểm dáng vẻ. Vội vàng tiến đến kéo hắn vào trong phòng.

Lúc này đã 12 điểm trưa, nắng gắt chiếu xuống mang theo cái hanh khô cùng nóng bức, để Ngũ nương kiều thể ướt đẫm một mảnh mồ hôi. Bản thân nàng đã xem Tô Bạch như người mình, vì thế không có ngại ngùng gì có thể nói, để Tô Bạch đang bực bội cảm xúc hoàn toàn thanh không, thay vào đó là một cỗ nặng nề dục hỏa, suýt nữa phá hủy tâm thần của hắn.

Không nói, định lực lớn đến mức nào đi nữa. Ngươi một khi ngửi thấy cái này mồ hôi trên người nàng tỏa ra mùi vị, thật sẽ khó có thể cầm giữ được a!

Chỉ là rất nhanh Tô Bạch giằng xuống cỗ này dục hỏa, ném cho nàng cái bạch nhãn nói.

- Sau này nếu như ở chung với ta, Ngũ nương đừng nên trần chuồng như vậy, còn không không có gì có thể nói.

Giọng nói của hắn rất là nghiêm túc. Bởi vì thông qua lời nói của Diệp lão, hắn có từ chối nàng cũng không thể.

Nhưng mà để nàng bộ dạng này tiếp xúc với hắn lâu ngày, Tô Bạch thật sẽ chịu không nổi.

Hắn là nam nhân, cmn Chân nam nhân có được hay không a!

- Khanh khách, còn ngại ngùng đây nì.

Ngũ nương nghe vậy đầu tiên nhìn hắn. Thấy hắn tiểu thí hài một bộ nghiêm túc bộ dáng, nàng phá lên cười, cười đến nhánh hoa run rẩy, nhưng nàng vẫn thành thật treo lên áo lông che đi phía trên của mình lớn bộ ngực.

Tô Bạch lời nói như vậy, ít nhất nàng cũng tin tiểu tử này chấp nhận nàng rồi mới chịu mở miệng, từ từ khoác lên áo da.

Chỉ là vì lông Tô Bạch hắn cảm giác nàng mặc lên trông càng quyến rũ hơn đây? Làm hắn suýt nữa phun máu mũi.

- Được rồi, Diệp lão nói với ngươi những gì?

Ngũ nương từ nồi lớn lấy ra một đám Hoang thú thịt. Này thịt là hôm qua Diệp lão cùng tộc trưởng ra ngoài lấy được, thành ra bộ lạc hôm nay dư thừa thịt rất nhiều, đầy đủ các nàng ăn 1 tuần không hết.

Chỉ là đối với 3 tiểu bất điểm đã bắt đầu tu luyện, lượng thịt sẽ dần biến lớn rất nhiều. Vì thế tộc trưởng mới phân phó ngày hôm nay Tô Bạch sẽ là người đầu tiên ra ngoài đi săn.

Tiếp theo đương nhiên là Bàn tử cùng Hầu tử. Đây xem như một lần ma luyện, cũng như tự cung ứng cho chính bọn hắn tài nguyên tu luyện.

- Diệp lão dạy ta thủ thuật đi săn.

Tô Bạch cắn một ngụm thịt trầm ngâm nói, sau đó nhìn nàng một lúc.

- Sau đó tìm tất cả cách nào diệt Cô Lang bộ lạc, đây là nhiệm vụ của ta.

Tô Bạch nói để Ngũ nương trầm mặc.

- Cô Lang bộ lạc rất mạnh. Ngươi có nắm chắc không?

Thanh niên lúc trước chính là Cô Lang bộ lạc người, hơn nữa nàng còn biết thêm Cô Lang bộ lạc còn rất nhiều dũng sĩ giống vậy, thậm chí mạnh hơn.

Vì thế nàng mới nhíu lại mày liễu hỏi, giọng nói tràn đầy lo lắng.

- Yên tâm đi, ta hiện tại rất mạnh!

Tô Bạch sợ nàng để lại bóng ma tâm lý mà thôi. Còn như Cô Lang bộ lạc tin tức Diệp lão đã thông tri cho hắn, một khi Tô Bạch tu luyện Bạch Tượng Quyền đến đại thành chi cảnh, diệt hắn dư xài!

- Nhưng mà...

- Ngũ nương chỉ cần nấu thịt cho ta ăn, khục, tương lai sinh hầu tử cho ta là được. Còn lại kia Cô Lang bộ lạc ta sẽ tìm cách giải quyết.

Tô Bạch cắt ngang vấn đề này, nói qua chuyện khác để tránh nàng lo lắng.

Còn vì sao ban đầu thông tri cho nàng, là để nàng cùng còn lại 6 nương không phải lo sợ mà tiếp tục làm việc đồng ruộng. Dù sao bên cạnh 1 cái Cô Lang bộ lạc chưa diệt trừ, nội tâm của hắn lẫn 7 người đều tràn ngập bất an.

Gϊếŧ dũng sĩ bộ lạc khác, đây xem như tử thù a! Chờ hắn đến diệt, chi bằng để hắn chủ động, chiếm được tiên cơ.

- Là ngươi nói.

Ngũ nương bờ môi ướŧ áŧ, ánh mắt mê ly nhìn hắn nói. Nàng không nghe lọt tai câu trước, chính là câu sau để Ngũ nương từ trong lo lắng an tâm rất nhiều.

7 nàng từ nhỏ đến lớn sống trên Đại Hoang, nội tâm sùng bái cường giả là điều dễ hiểu. Chỉ cần Tô Bạch diệt Cô Lang bộ lạc, chứng minh bản thân thực lực mạnh mẽ, nàng sẽ nhìn Tô Bạch với ánh mắt khác.

Ít nhất đây không còn là trả ơn phạm trù nữa, thay vào đó là thực sự thành tâm thành ý ủy thân.

- Được rồi ăn thịt.

Tô Bạch bất đắc dĩ nói, khúc mắc trong lòng coi như buông bỏ. Ít nhất thông qua lời nói này, hắn tâm không còn chứa những khúc mắc ở kiếp trước nữa, mà thật sự đối mặt với hiện thực.

Là, đây là Đại Hoang, có quy tắc riêng biệt!

Hắn lại không phải Thánh Nhân, mà chỉ là kẻ phàm tục một tên điểu ti, ham chơi, biếng làm, mê gái,... khục, này không quan trọng cho lắm. Ít nhất hắn đối với 7 nương chứa du͙© vọиɠ là sự thực, dù cho nội tâm có khúc mắc đi nữa, đó cũng là sự thực ngay trước mắt!

Tất nhiên đã tham hắn sẽ không để kẻ nào có thể chiếm được các nàng ngoài hắn!

Mục tiêu đề ra, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thực lực. Từ chiếm được Ngũ nương, hay bao quát 7 nàng, vẫn là thay đổi cái này tàn khốc quy tắc, cho những nữ nhân trên toàn Đại Hoang có được quyền tiếng nói riêng, hay bao quát hơn là Nhân tộc ở Đại Hoang ai nấy đều có thể chống lại Hoang thú, an ổn sinh hoạt...

Tất cả tất cả, đều nhìn từ thực lực của Tô Bạch đã mạnh đến mức nào!

...

Trò truyện cùng ăn uống no nê xong xuôi, Tô Bạch trang bị thái đao cùng 2 miếng da thú sau, hắn thì ra ngoài đi săn, Ngũ nương biết được cũng không cản, mà đè hắn xuống hôn một bã xem như chúc phúc, mới thỏa mãn để hắn chạy nhanh ra ngoài.

Tô Bạch thân ảnh chật vật biến mất để Ngũ nương cùng mới xuất hiện Tứ nương cười khúc khích không thôi.

Chuyển tức...

Theo lời Diệp lão nói Tô Bạch biết được, Cô Lang bộ lạc giống như bọn hắn bộ lạc, đều trở thành Thần Tượng bộ lạc phụ thuộc. Chỉ là trước kia dựa vào cống nạp tài nguyên nhiều hơn, bọn hắn dũng sĩ mới có thể hoàn hảo ở lại bảo hộ bộ lạc.

Như cống nạp quá thấp sẽ giống Bạch Tượng bộ lạc, dũng sĩ đều sẽ bị chiêu hết. Còn tại sao 7 phụ nhân không bị bắt đi?

Đơn giản đến nói, Tô Bạch trước kia nghĩ nữ nhân đau khổ hơn nam nhân, đơn giản là suy nghĩ nhiều!

Đại Hoang nam nhân hầu hết đều bị bắt buộc trở thành thợ săn, hoặc bộ hạ của dũng sĩ, đó là vinh quang của bọn hắn, nhưng cũng là một đầu tràn đầy bi ai.

Bởi vì bọn hắn chết trận nhiều, nhiều đến vô kể!

Theo Diệp lão suy tính, Đại Hoang nam nhân thấp hơn nữ nhân 1 phần 3, ý tứ một mình ngươi cưới 3 4 người vợ vẫn dư giả.

Các nàng ủy thân cho bọn hắn, sinh sôi cho bộ lạc nhân khẩu, tất nhiên bọn hắn cần có nghĩa vụ bảo vệ các nàng sinh hoạt sau này, trách nhiệm đó chi lớn khỏi phải nghĩ.

Vì thế giống như thanh niên nhân Tô Bạch đã gϊếŧ, rất hiếm thấy. Bởi Cô Lang bộ lạc nữ nhân cũng không thiếu, hắn nằm im một chỗ nữ nhân cũng tự tiến đến hiến thân, dù sao hắn cũng là cao quý dũng sĩ a!

Thành ra theo Diệp lão suy đoán, bọn hắn muốn đánh chủ ý lên Bạch Tượng bộ lạc, cũng không phải chỉ là trên mặt nữ nhân đơn giản như vậy.

Còn đánh chủ ý cái gì thì Tô Bạch còn chưa đủ tư cách để biết, vì thế hắn cũng lười quan tâm.

- 30 điểm. Hoang Lang cùng thanh niên nhân kia xem ra không yếu.

- Việc trước mắt của ta là tăng lên thực lực, quản chi cái gì âm mưu quỷ kế, nhất quyền phá diệt!

Lúc này Bạch Tượng bộ lạc đã khuất bóng, Tô Bạch mới nhả rãnh một tiếng, chú ý đến thông số hiện lên trước mắt, ánh mắt dần kiên định lên!

Thông qua trận chiến với Cô Lang dũng sĩ, Tô Bạch đã sơ nắm rõ đại khái thực lực của bản thân.

Hoán Huyết nhất trọng cao giai!

Có thể so với nhóm này Hoán Huyết cảnh, Tô Bạch thành tựu đã không tệ. Dù sao hắn thân thể vẫn chưa sinh ra Huyết khí.

Kia trận chiến, Cô Lang đao pháp cộng với bùng nổ Huyết khí từ thanh niên nhân, mới khiến Tô Bạch bị thương nặng như vậy. Đủ thấy người nắm giữ Huyết khí, đòn thế đã có biến hóa về chất, bất kỳ kẻ nào đều không thể khinh thường. Như không, rất dễ lật thuyền trong mương!

Dựa vào 30 điểm trước mắt, Tô Bạch muốn dựa vào nó hoàn thành Bạch Tượng Quyền pháp đại thành chi cảnh.

Chỉ là mới đạt đến tiểu thành Bạch Tượng Quyền, đã khiến Tô Bạch tiêu hao hầu như không còn dược lực thuốc tắm. Phải biết kia thuốc tắm cũng không phải bình thường thuốc tắm, mà chính là từ Yêu Thú tinh huyết thuốc tắm.

Hắn lúc này muốn tu luyện đại thành chi cảnh, là cỡ nào tiêu hao tài nguyên?

Hắn không biết được, nhưng hẳn sẽ là khổng lồ để hình dung!

- Tài nguyên quá thiếu thốn, Bạch Tượng Quyền là không thể nào tu luyện.

Suy đi tính lại, Tô Bạch đều như bị lâm vào ngõ cụt, bất đắc dĩ thở dài. Một lúc sau, hắn tâm niệm cứng đờ, lấy ra tấm da thú.

Cô Lang Đao Pháp!