Chương 23: Ghen tị

Sau khi thú nhân vương trở về thì đánh Phelan một trận tơi bầy, còn bị phạt quỳ, đến lúc nào nghĩ thông thì đứng dậy.

Avantika đang vui vẻ hái hoa bắt nghe tin thì hốt hoảng bay tới, quỳ xuống ngang chú sói bự.

" Phelan! Trên người cậu toàn là vết thương!" Vừa dùng ma lực chữa trị cho sói lớn, Avantika vừa lục lọi vật phẩm không gian tìm thuốc cho thú nhân trước mặt.

" Không cần đâu. Lãng phí thuốc của ngài." Phelan quỳ trên sàn đá lạnh lẽo, không ngẩng đầu, bởi cô biết dáng vẻ hiện giờ của mình dọa người cỡ nào.

"... Cậu làm sao vậy? Sao lại tranh cãi với thú nhân vương?" Tiểu tinh linh vương không để ý đến ngăn cản của thú nhân, vừa đau lòng bôi thuốc vừa oán trách thú nhân vương ra tay quá nặng.

" Ta làm việc sai... "

" Phelan, ngẩng đầu nhìn ta. " Ngữ điệu của tinh linh vương bỗng nhiên nghiêm trọng lên.

Phelan hơi run, không làm theo.

Tinh linh tóc trắng cũng chẳng cần người trước mặt nghe theo, nàng vươn tay, cẩn thận nâng gương mặt giàn giụa máu tươi kia lên.

" Avant..." Thú nhân chưa nói hết lời, tinh linh vương đã tức tới mức cả người run rẩy.

" Đi! Cùng ta đi hỏi ông ta cho ra lẽ!" Avantika tức giận đùng đùng, giọng nói cũng trở nên quyết tuyệt, không cho người ta làm trái.

Phelan ngẩng đầu, đá quý nơi khóe mắt tinh linh rực rỡ như khảm vào lòng cô, khiến lòng cô run rẩy.

Nhưng thú nhân vương không thả người, lão không giải thích, cũng không cho Avantika mang con mình đi.

Avantika trở nên tức giận, trực tiếp gọi các trưởng lão, gần như là ép buộc thú nhân vương thả người.

Cuối cùng không biết thú nhân vương nghĩ gì, vẫn là đồng ý để Avantika mang sói bự về nhà.

Trong quá trình đó Marcus cũng đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn bọn họ diễn một vở tuồng.

Đối với gã mà nói, Phelan rời đi thì vị trí thú nhân vương sẽ là của gã, gã vui mừng còn không kịp, nào sẽ ngăn cản.

...

Mấy ngày đó Quân Cửu chẳng buồn ra cửa, cậu không muốn đối mặt với hiện thực rằng cậu chẳng cao bằng trẻ con của tộc thú nhân.

Mấy biểu hiện này rơi vào mắt Anatole, khiến hắn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Cậu chỉ cần hơi nhíu mày, một thanh đao đã đâm vào lòng tinh linh tóc đen. Vui cùng cậu, buồn cùng cậu, đau cùng cậu. Rõ ràng là một người không có chút liên quan, nhưng từng cảm xúc của cậu đều chi phối hắn.

... Biết làm sao được, ai bảo hắn yêu cậu như vậy chứ.

Chỉ cần cậu vui vẻ lên, muốn hắn làm chủ trì hôn lễ giúp hắn cũng cắn răng nhận.

Anatole rũ mắt, quyết định bỏ qua đau khổ trong lòng, giúp Quân Cửu thành đôi với Avantika.

Thật ghen tị...

Cho dù chỉ là một thế thân, Anatole cũng ghen tị sắp phát điên.

Thậm chí hắn còn nảy sinh ý định lần nữa xóa ký ức của Quân Cửu, sau đó nhốt cậu vào trong căn nhà của mình, tự tay chăm sóc từng ly từng tý.

Nhưng Anatole biết Quân Cửu không thích cuộc sống như vậy, thái dương của hắn... Phong mang vạn trượng, không ai xứng độc chiếm giam giữ cậu một đời.

" Cậu đừng khổ sở, Avantika chưa chắc đã thích Phelan. Cậu nơi nào cũng tốt, chỉ cần bày tỏ em ấy nhất định sẽ đồng ý. "

Nếu cô ta dám không đồng ý...

Anatole chưa từng là người thiện lương, đừng nhìn ngay cả một cọng tóc của Quân Cửu hắn ta không dám đυ.ng, nếu người cần xử lý không phải Quân Cửu...

" Hả? Cậu nói cái gì?" Quân Cửu vẫn chìm đắm trong sự thật rằng chiều cao của mình rất khiêm tốn, không nghe rõ lời của tinh linh tóc đen.

Anatole cúi đầu, không ai nhìn rõ biểu tình nơi đáy mắt, mái tóc mượt mà bình thường giống như dải lụa, lúc này lại giống như cái lưỡi của rắn độc, hắn nói: " Nine, nếu cậu thích Avantika như vậy, tớ sẽ tác thành cho hai người."

" Thích Avantika? Tớ sau có thể thích cô ấy? Tớ chỉ coi cô ấy là em gái thôi! Nhất nhất, sao cậu lại nghĩ đến đây vậy?" Quân Cửu cũng không rảnh lo việc chiều cao, đứng dậy vỗ vai tinh linh.

" Cậu không thích cô ấy? Vậy mấy ngày nay..." Anatole chẳng tin, chỉ cho rằng Quân Cửu đang che giấu.

Mà cậu không thích Avantika cũng không sao, rất rõ ràng người trong lòng kia mới là chân ái, không tìm thế thân càng chứng minh kẻ đó không thể thay thế.

Anatole luôn tự nhắc nhở mình như vậy, nhưng đáy lòng vẫn luôn lạnh lẽo, lạnh giống như hy vọng cứ dâng lên rồi bị dập tắt, rồi lại kiên trì ngoi lên.

Không thể chết tâm.

...

Sáng hôm nay Quân Cửu quyết định nói lời từ biệt với tộc thú nhân, cậu ở đây cũng hơi lâu rồi, nên rời đi.

Thú nhân vương rất là không nỡ, nhiều lần giữ lại cuối cùng dùng một bữa tiệc để giữ chân Quân • tham ăn • Cửu.

Thú nhân vương cùng dũng sĩ trong tộc đi săn một trận, Quân Cửu cũng hăng hái tìm thức ăn cùng, Quân Cửu đi, Anatole nhất định sẽ đi.

Cuối cùng tuy rằng chiến tích của Quân Cửu không cao như thú nhân vương, nhưng chuyến đi săn cũng gọi là vui sướиɠ.

Nhất là đoạn nấu thành quả.

Quân Cửu phát hiện tay nghề của Anatole tốt đến bất ngờ, nếu phải so sánh, thịt nướng của cậu giống như đồ vỉa hè 10k một xiên, còn của Anatole chính là một miếng mấy chục củ.

Quân Cửu ăn đến rất hạnh phúc, cảm thấy sau này cưới vợ kén chồng nhất định phải tìm được kẻ nấu ăn giỏi như Anatole.

Thú nhân tộc nổi tiếng về các thể loại thịt, nhưng thật ra rượu của bọn họ cũng rất ngon, chỉ là tác dụng chậm.

Khi vừa uống thì không sao, đợi thêm vài tiếng thì bắt đầu choáng váng.

Hôm nay Anatole uống đặc biệt nhiều, ngoại trừ nấu ăn cho cậu thì việc còn lại hắn làm chính là uống rượu. Quân Cửu mấy lần muốn ngăn cản, sợ hắn say sẽ đau đầu, nhưng khi cậu nhận ra tâm trạng không tốt của hắn, cậu cũng rót một chén, uống cùng.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã say.