Chương 21

Tay cậu run rẩy cầm lấy bình nước ở bên cạnh, gian nan mà mở ra, ừng ực uống một hơi hết nửa bình, lúc này mới khôi phục một chút sức lực, tiếp theo cậu trực tiếp nằm nhoài xuống ghế, sửa sang lại ký ức bị mạnh mẽ nhét vào này.

Những gì nguyên chủ trải qua cũng tương tự với cậu, sinh ra đã ngậm muỗng vàng, lớn lên trong chiều chuộng, không ai đốc thúc, không ai giám sát, thành tích học tập nát bét, dựa vào tiền quyên góp mới có thể tiến vào đại học, chung quanh một đám bạn bè xấu “Cùng chung chí hướng”, đi theo cùng nhau lãng phí cuộc đời, cho thấy thế nào là sâu mọt của xã hội.

Cả hai đều 23 tuổi! Tuy nhiên khác nhau ở chỗ, nguyên chủ tuổi còn trẻ đã là tay già đời trong các bụi hoa, cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, mà cậu vẫn chỉ là một tên chó độc thân đơn thuần lướt internet.

Cậu mở to mắt, nhìn thấy cánh cổng lớn phía trước chậm rãi mở ra, mặt cỏ rộng lớn đập vào trước mắt, sau đài phun nước trong vườn hoa, cậu nhìn thấy biệt thự xa hoa của nhà họ Trịnh, cùng loại với biệt thự cao cấp đời trước, làm cậu như có ảo giác Trang Chu mộng điệp.

Một ông lão mặc tây trang giày da, mang bao tay trắng đứng ở cửa biệt thự, mỉm cười tiến lên mở cửa xe cho cậu, “Thiếu gia, cậu đã trở lại.”

Vị này chính là quản gia của Trịnh trạch, nhìn nguyên chủ lớn lên từ nhỏ, ngoại trừ người cha đã qua đời, thì ông là người chiều chuộng Trịnh Thù nhất, phàm là cậu đưa ra bất cứ quyết định gì, mặc kệ đúng sai ông đều hoàn thành không chút sai sót, bao gồm việc dọn dẹp những cục diện rối rắm.

Trịnh Thù xuống xe, bình tĩnh lại, sau đó theo ký ức mà vừa đi đến cửa biệt thự, vừa nói: “Bác Tần, cháu không ly hôn.”

Bác Tần nghe vậy thì hơi sửng sốt, “Không ly?”

“Vâng.”

Khuôn mặt bác Tần tức khắc lộ vẻ vui mừng, tựa hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm, khen ngợi: “Thiếu gia làm như vậy là rất sáng suốt, tập đoàn Vạn Hoàng hiện tại không thể thiếu ngài Du, nếu lúc này cậu ly hôn với hắn, đối với cậu chỉ có hại, không có chỗ tốt.” Ông dừng một chút, thấy Trịnh Thù vẫn đang lắng nghe ông nói chuyện, thế là tiếp tục nói, “Nếu cậu thật sự thích cậu Lâm, có thể tặng những món quà đắt tiền, cho các loại tài nguyên đến cho cậu ta vui, cậu Lâm trước giờ rất hiểu lòng người, cậu ta chắc chắn sẽ thông cảm cho cậu.”

Trịnh Thù bước tới ngưỡng cửa dừng lại vì lời này, quay đầu lại nhìn về phía quản gia, cười cười, “Bác Tần.”

“Thiếu gia.”

“Sau này bên cạnh cháu không có Lâm tiên sinh, cũng không có Lý tiên sinh, cậu Phương tiên sinh, hay bất cứ tiên sinh nào cả, cháu chỉ có một tiên sinh, là Du Tư Niên, bác hiểu không?”