Chương 22

Bác Tần nghe vậy thì kinh ngạc mà nhìn Trịnh Thù, người sau tuy rằng đôi mắt hơi hơi cong, mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, từng câu từng chữ không giống như là ở nói giỡn.

Bác Tần có chút không xác định, khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trịnh Thù nhìn hoa viên nhà mình to như vậy, đài phun nước ở trung tâm nhảy múa theo điệu nhạc nhẹ nhàng, phiền muộn thở dài, phảng phất giống như cách một thế hệ nói: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên ngộ ra, phát hiện chính mình quá không biết đủ, anh Tư Niên rõ ràng thành thục ổn trọng lại còn bao dung với cháu, còn đặc biệt có khả năng, là một người bạn mà cho dù đốt đèn cũng không tìm thấy ở nơi khác, cháu lại có thể vì người ngoài mà làm loạn với hắn, thật sự quá đáng! Cháu lúc trước có mắt mà không biết kim nạm ngọc, hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ, sau này chỉ nghĩ toàn tâm toàn ý mà sinh sống với hắn.”

Cậu tiến tới vỗ vỗ vai bác Tần nói đùa, “Trình độ giác ngộ tư tưởng này có phải là khá cao không?”

Nhưng mà bác Tần lại choáng váng, ông im lặng một lúc lâu, trước và sau khi ra khỏi nhà sau lại có khác biệt lớn như vậy!

Ông đưa tay đặt lên áp vào trán Trịnh Thù, có chút lo lắng nói: “Thiếu gia, có phải cậu chịu kí©h thí©ɧ gì không, chẳng lẽ ngài Du uy hϊếp cậu, sao cậu lại bắt đầu nói mê sảng rồi?”

Trịnh Thù có bao nhiêu ham thích với ngôi sao nhỏ kia, bác Tần hoàn toàn thấy rõ, tìm mọi cách muốn cho Du Tư Niên nhả ra, sáng nay còn mang theo một đoàn đội luật sư đi đàm phán ly hôn, trước khi đi lời thề son sắt mà nói nhất định sẽ ly hôn, cưới ngôi sao nhỏ vào cửa, kết quả đột nhiên thay đổi 180°…… Bác Tần không hiểu.

Trịnh Thù kéo kéo khóe miệng, đầu ngửa ra sau, tránh né tay của bác Tần, “Không có, cháu là cảm thấy Lâm……” Đúng rồi, bé cưng kia tên là gì?

“Cậu ta đối với cháu dường như cũng không thật lòng, lúc cháu định ký giấy ly hôn, bình tĩnh nghĩ kỹ lại, tuy rằng bình thường cậu ta đích xác cũng dịu dàng săn sóc, cũng không chủ động đòi hỏi cháu bất cứ thứ gì, nhưng cuối cùng cháu vẫn có thể biết được cậu ta muốn cái gì, lại bị tủi thân thế nào, gặp phải phiền toái gì, sau đó việc lớn việc bé đều là cháu làm cho cậu ta.”

Bác Tần nghe vậy có chút kinh ngạc, “Thiếu gia?”

“Bác Tần, cậu ta thật sự hiền lành dịu dàng như cháu thấy sao?” Trịnh Thù tựa hồ đang dò hỏi, lại phảng phất như đang tự nói.

Cái khác không dám nói, nhưng vai chính công sẽ đối phó với nguyên chủ, vừa lúc bởi vì vị Trịnh thái thái này ỷ vào thân phận không ngừng chèn ép vai chính thụ, khinh nhục hãm hại cậu ta, lúc này mới chọc giận vai chính công, trực tiếp làm nhà họ Trịnh phá sản.