Chương 23

Nguyên chủ là bao cỏ, căn bản không có chút sức chống cự, vai chính công chỉ cần đốt một điếu thuốc là đã bức cậu ta vào đường cùng.

Nghĩ đến đây, Trịnh Thù càng cảm thấy phải ôm chặt một cái đùi nào đó để tránh lửa xém lông mày.

“Lại nhìn anh Tư Niên, cả năm nỗ lực làm việc không nghỉ, không phải mở họp thì cũng là bay đi khắp nơi trong nước, thay cháu quản công ty lớn như vậy, cho dù cháu đối xử không tốt với hắn như thế nào, cũng chưa từng nghe hắn oán giận, ngay cả mấy ngày nay, cháu đến công ty náo loạn, dường như cũng chưa từng thấy hắn rảnh rỗi, đột nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt!

“Bác Tần, cháu cũng không thể không biết tốt xấu như vậy, người mà ba cháu tìm cho cháu, nhìn thế nào cũng thấy đáng tin hơn bản thân cháu rất nhiều.”

Trịnh Thù lảm nhảm một lúc, ý đồ muốn giải thích cho sự thay đổi đột ngột của mình, nhưng vừa dứt lời, trước mặt đã truyền đến một âm thanh khụt khịt, cậu nhìn kỹ lại, chỉ thấy đôi mắt ửng đỏ của ông bác.

Có cần khoa trương như vậy không? Trịnh Thù khϊếp sợ.

“Thiếu gia, cậu, cậu có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt, cậu đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện……” Bác Tần lấy khăn từ trong túi áo trước ngực ra, xoa xoa đôi mắt, nức nở nói, “Cậu rốt cuộc đã nhìn rõ ai tốt ai xấu, thấu hiểu được nỗi khổ tâm của ông chủ khi sắp xếp, ông ấy ở trên trời linh thiên, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Bác Tần là quản gia tâm phúc của Trịnh Phú Nguyên, ông rất hiểu rõ cuộc hôn nhân này đối với Trịnh Thù có bao nhiêu chỗ tốt, chỉ cần Trịnh Thù không ly hôn, cả đời cậu đều có thể cơm áo vô lo, sống thoải mái.

Yêu cầu hiểu chuyện của Trịnh Thù này cũng quá thấp đi, cậu chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn của người bình thường mà thôi.

Cậu quả thực dở khóc dở cười, một phen ôm lấy cổ bác Tần, thân mật nói: “Bác yên tâm, thiếu gia cháu đã hiểu triệt để, tuyệt đối sẽ không để bác lo lắng nữa.” Cậu vừa ôm bác Tần, vừa đi vào biệt thự, “Náo loạn nửa ngày, cháu có chút đói bụng, mẹ Lưu có chuẩn bị cơm chiều cho cháu không, hôm nay sợ bóng sợ gió một hồi, cháu nói cho bác biết, cháu có thể ăn hết một con…… trâu……”

Nói rồi, Trịnh Thù không phát ra tiếng nào nữa, bởi vì đi vào biệt thự thì cậu lập tức thấy, bên trong cư nhiên có một đống người.

Cậu nhịn không được mà lùi về sau hai bước, nghiêng đầu về phía bác Tần ở phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Bác Tần nói: “Tôi cũng đang định nói với cậu, bác Cả của cậu, cô Tư, chú Năm, họ hàng nhà họ Trịnh đã đến từ một tiếng trước, đang chờ cậu trở về.”

Lúc này một người phụ nữ trung niên trang điểm thời thượng đứng lên, thân mật mà tiến lại đây, quan tâm hỏi: “A Thù cuối cùng cũng trở về rồi, thế nào, mọi việc thuận lợi không?”