Chương 1: Cắt đứt quan hệ càng tốt

“Bệnh nhân Ninh Chi?”

Y tá xác nhận danh tính của người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh rồi truyền dịch cho cô như mọi hôm.

Cảm nhận được vết kim đâm vào trên mu bàn tay, Ninh Chi đang tiếp nhận nội dung cuốn sách trợn tròn mắt, lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của cô y tá và đồng nghiệp.

“Nhìn Ninh Chi kìa! Ảnh hậu ngày xưa giờ đang phải chịu trừng phạt đó!”

“Không làm như vậy thì sao có thể là nữ hoàng giới giải trí? Hai chân giờ vô dụng rồi, giờ có muốn lăn lộn trong showbiz cũng không thể? Có lẽ những ngày tháng sau này còn không tốt bằng chúng ta!”

“Không thể nào, trên mạng không phải nói cô ấy vẫn là con gái Tô gia sao, nhất định phải tốt hơn chúng ta chứ.”

“Con gái nuôi mà ngày nào cũng mắng con gái ruột của họ, nhà họ Tô chắc cũng đã vứt bỏ cô ta lâu rồi.”

Ninh Chi chậm rãi mở mắt ra, trần nhà một màu trắng toát đập vào mắt cô gây khó chịu, giọng nói của y tá ngày một lớn hơn.

Cho đến khi nhóm y tá rời đi hết, cô xoay người muốn trở mình nhưng hai chân bị gãy không cho phép.

Ninh Chi rướn người nhìn hai chân đang phải bó bột của mình, vùi đầu vào gối thở một hơi dài.

Xem ra những lời đồn đại bên ngoài cùng với ký ức của nguyên chủ mà cô nhận được có rất nhiều điểm không giống nhau...

Mới hai mươi phút trước, cô vừa mới tiếp nhận vị trí chủ tịch Hắc Huyền Sư, trở thành chủ nhân của Hắc Huyền Sư, thù muốn báo cũng sắp hoàn thành, đột nhiên trong lòng lại thấy đau nhói.

Nhưng cô ấy không phải thiên kim giả, mà là thiên kim thật bị thiên kim giả đánh gãy chân, và cô ấy là loại người sắp phải đi lãnh cơm hộp.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, theo sau là một người đàn ông cao lớn mặc vest chỉnh tề.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ, Ninh Chi trầm ngâm suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt lại đối chiếu dáng vẻ của hai người với ký ức của nguyên chủ.

Người đi trước là Tô Noãn, "thiên kim thật sự" của nhà họ Tô, người đã khiến cho cô y tá nhỏ phải đau lòng, còn người đi đằng sau là vị hôn phu của nguyên chủ.

Ánh mắt Ninh Chi rơi vào bàn tay đang đan vào nhau của hai người, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.

Lại nói người này là hôn phu của nguyên chủ sớm đã không thích hợp, hai người kia chỉ sợ đã sớm ở bên nhau.

Chú ý thấy ánh mắt trào phúng của Ninh Chi, Tô Noãn cắn chặt răng, nắm chặt tay bạn trai mình.

"Chị, chị còn trách em sao? Em thật không ngờ đèn trong hội trường lại rơi xuống, càng không nghĩ tới mọi người lúc đó lại đều chạy tới cứu em, khiến cho chân của chị..."

Nhan sắc của cô không rực rỡ như của Ninh Chi, nhưng khi vành mắt hồng lên lại rất dễ khiến người khác phải đau lòng. Ninh Chi còn chưa nói gì, tên đàn ông đứng bên cạnh đã vội vàng tiến lên che trước mặt Tô Noãn, ánh mắt nhìn về phía Ninh Chi chỉ toàn sự ghê tởm.

"Noãn Noãn, chuyện này cùng em đâu có liên quan gì?" Diệp Song Dương lau nước mắt trên mặt Tô Noãn, quay đầu nhìn Ninh Chi, nói với vẻ chán ghét: "Ninh Chi, đây là mối quan hệ giữa tôi và cô, tôi đã làm xét nghiệm DNA giữa tôi và hai thằng nhãi ranh kia. Bọn nó căn bản không phải con tôi, tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại, đừng có mơ tưởng sẽ gả được vào nhà giàu có nữa."

Ninh Chi ngơ ngác nhìn hai tờ giấy chứng nhận giám định vừa được ném lên hai chân gãy của mình, sau đó mới nhớ tới chuyện nguyên chủ có hai người con.

Năm đó, nhà họ Tô nhận nhầm con, thiên kim thật là Ninh Chi cùng con gái nhà nghèo là Tô Noãn bị đổi thân phận cho nhau, Tô Noãn được Tô gia đưa về, dùng trăm ngàn yêu thương nuôi lớn, mà nguyên chủ lại bị hộ gia đình nghèo kia ném ở cửa cô nhi viện, suýt nữa chết cóng trong cơn bão tuyết.

Mãi sau này, Tô gia bằng cách nào đó đã tìm được nguyên chủ trở về, nhưng họ chỉ nói nguyên chủ là con gái nuôi, đối xử với cô còn tệ hơn cả người làm trong nhà, cả nhà chỉ có mỗi mỗi cô con gái giả giỏi giả vờ là Tô Noãn đối xử tốt với cô.

Chính vì vậy, nguyên chủ đã hết lòng tin tưởng vào người em gái này.

Ngay cả khi cô đi nhầm phòng khách sạn, mang thai hai đứa nhỏ, Tô Noãn phát hiện ra cha đứa bé là vị hôn phu của nguyên chủ, khuyên nguyên chủ giữ lại đứa bé.

Khi hôn ước được lập ra vào năm đó, Tô gia và Diệp gia vẫn ngang hàng với nhau, nhưng sau khi công ty của cha Diệp Song Dương niêm yết cổ phiếu, địa vị của nhà họ Diệp tăng lên, anh ta không còn coi trọng nhà họ Tô như trước nữa. Diệp Song Dương coi Ninh Chỉ như một con tố, chỉ chờ thời cơ thích hợp để chấm dứt hôn sự.

Tô Noãn đi đâu cũng "suy nghĩ" cho nguyên chủ, nếu nguyên chủ thích Diệp Song Dương, không dễ dàng bước vào cửa nhà họ Diệp thì sao không sinh con trước, sau đó trực tiếp bế con về ép cưới.

Nguyên chủ chưa bao giờ nghi ngờ người em gái tốt Tô Noãn này, tin tưởng một cách ngu xuẩn, chỉ nghĩ khi cô gả vào nhà họ Diệp, cha mẹ cô sẽ dần dần chấp nhận cô. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng nhà họ Diệp có cơ ngơi lớn, làm sao họ có thể chấp nhận thiếu phu nhân là một người phụ nữ có tiếng xấu, chưa cưới đã có con?

Còn Tô Noãn, bao năm qua cô ta được rất nhiều người biết đến với danh hiệu "Con gái quốc dân" và cùng nhiều danh tiếng tốt khác, không biết đã lọt vào mắt Diệp phu nhân từ bao giờ. Chờ nguyên chủ hiểu ra mọi chuyện thì cô ta đã cùng Diệp Song Dương thông đồng với nhau từ bao giờ.

Nguyên chủ dưới cơn tức giận, ôm hai đứa nhỏ ở bên ngoài Diệp gia làm ầm ĩ, khiến cho danh tiếng của Tô gia mất sạch, cha Tô tức giận đến mức đoạn tuyệt mối quan hệ cùng cô. Mà Diệp gia cũng phủ nhận sự tồn tại của hai đứa nhỏ trước mặt tất cả mọi người, nguyên chủ cũng vì chuyện này mà sự nghiệp xuống dốc không phanh, vừa mới nhận được giải Ảnh hậu đã bị công ty phong sát ba năm liền.

Cho đến mấy ngày trước, cô được phép quay lại giới giải trí, lại xảy ra chuyện chiếc đèn chùm rơi xuống, cả nhà cùng Diệp Song Dương đều đi cứu Tô Noãn, nơi nguyên chủ đứng vừa vặn là nơi chiếc đèn rơi xuống, người không chết, nhưng chân lại bị tàn tật.

Mắt thấy Ninh Chi thất thần, ánh mắt Diệp Song Dương lạnh đi, "Ninh Chi, tôi đang nói chuyện với cô đấy!"

Giọng điệu của hắn ta không tốt một chút nào. Từ khi Ninh Chi gia nhập Hắc Huyền Sư, trong tay cô dính vô số máu người, bình thường người khác gặp cô chỉ có cung kính nhẹ nhàng, người dám nói chuyện với cô như vậy mộ đều đã xanh cỏ rồi.

"Cho nên?" Ninh Chi không chút khách khí ném hai tờ giấy giám định vào mặt Diệp Song Dương, lạnh lùng nói: "Anh nói thì tôi nhất định phải nghe?"

Tô Noãn: "..."

Cô ta nhìn khuôn mặt Diệp Song Dương tối sầm lại, lại quay sang nhìn Ninh Chi vừa tự đâm đầu vào chỗ chết, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Mừng là vì Ninh Chi tự đi tìm đường chết, không ngờ Ninh Chi lại dám đối xử với Diệp Song Dương như vậy, đây là người mà ngay cả cha Tô cũng phải nịnh nọt!

Quả nhiên, Ninh Chi còn chưa nói xong, cha Tô đã xông vào.

"Ninh Chi!"

Ông ta cầm chiếc nạng trong tay chỉ thẳng vào Ninh Chi, khuôn mặt đỏ bừng bừng vì tức giận.

"Đồ súc sinh nhà mày, mày có biết mày đang làm gì không! Mày có viết kho hàng của nhà họ tô vì mày mà ra sao không!"

Người ta nói việc Ninh Chi bị gãy chân là quả báo, thậm chí một số vụ bê bối của nhà họ Tô trong vài năm vừa qua cũng bị đào lại và đưa lên.

Bây giờ các cổ đông của công ty đang làm ầm lên!

Mẹ Tô đứng bên cạnh không ngừng vuốt ngực cha Tô, giúp ông ta dễ thở hơn, vừa nhìn Ninh Chi - con gái ruột của bà ta với ánh mắt chán ghét.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi. khuôn mặt khá giống với Ninh Chi nhưng vặn vẹo vì tức giận, hạ thấp giọng uy hϊếp: "Ninh Chi, mày tốt nhất hãy thành thật cầu nguyện cho Noãn Noãn có thể thuận lợi gả vào nhà họ Diệp! Nếu không..."

Bà ta nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên sát khí.

"Mẹ ơi," cậu út nhà họ Tô đi theo sau bà Tô vào, thấy Tô Noãn đã nắm tay Diệp Song Dương đi ra ngoài, không hề che giấu ác ý mà nói: "Sao mẹ nói nhiều như vậy làm gì? Chúng ta chỉ cần ném chị ta ra nước ngoài cùng với hai thằng con hoang kia là được mà."

Nước ngoài hỗn loạn như vậy, chỉ cần "không cẩn thận: phát sinh chuyện gì, anh ta có hàng trăm cách để khiến Ninh Chi và hai thằng con hoang kia biến mất hoàn toàn.

Ninh Chi: "..."

Nhìn vẻ mặt vặn vẹo xấu xí của đám người trước mặt, cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ linh hồn của họ.

Hiển nhiên, cái chân gãy của nguyên chủ hoàn toàn không phải tình cờ, những người nhà này cũng không vội điều tra, cũng không giúp nguyên chủ tìm bác sĩ tốt chữa trị, ngược lại cô vừa tỉnh đã chạy đến tố cáo lên áo cô?

Nguyên chủ rốt cuộc đã trải qua những gì? Nửa đầu cuộc đời cô bị bắt nạt ở cô nhi viện, sau đó bị dụ dỗ sinh hai đứa con, bị phong sát suốt ba năm, cuối cùng cũng có cơ hội quay lại, nhưng hai chân lại bị tàn tật, xảy ra chuyện ngay khi cô ấy ở trên thảm đỏ.

Rõ ràng cô ấy không làm gì, lại bị hãm hại mất hai chân, may mắn mới giữ được mạng sống lại bị người ta sỉ nhục uy hϊếp...

Ngửi thấy mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, hôi thối trong tâm hồn họ, Ninh Chi chậm rãi nhếch môi.

"Đã như vậy thì tôi cùng Tô gia liền cắt đứt quan hệ đi."