Chương 2: Người có vận khí tốt (1)

Nghe được lời nói của Ninh Chi, sự hỗn loạn trong phòng bệnh bỗng dừng lại.

Ánh mắt cha Tô hiện lên một tia kinh ngạc, không chắc chắn hỏi lại: "Mày vừa nói cái gì?"

"Tôi nói," Ninh Chi nhướng mày: "Vậy tôi liền cùng nhà họ Tô chấm dứt mối quan hệ này."

Cô tìm một tư thế thoải mái tựa vào trên giường bệnh, đau đớn từ cái chân bị gãy truyền đến khiến môi cô tái nhợt.

Rõ ràng là vẫn là cùng một gương mặt, nhưng Tô Noãn vẫn nhạy bén nhận ra - Ninh Chi này khác trước rất nhiều.

Chẳng lẽ sau khi trải qua sinh tử, thăng trầm, con người có thể thật sự thay đổi tính cách?

Cô ta khẽ cắn môi, chờ đợi phản ứng của cha Tô.

Cha Tô không ngờ Ninh Chi lại dám nói ra lời muốn cắt đứt quan hệ, khuôn mặt uy nghiêm cau lại, nửa uy hϊếp nửa an ủi nói: "Vậy con phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu rời khỏi Tô gia, con chẳng là gì cả. Còn cái chân gãy của con và hai đứa con hoang nữa, làm sao con có thể nuôi được chúng bây giờ?"

Vừa dứt lời thì ông ta chợt nhớ đến lúc trước Ninh Chi cũng thường xuyên đánh mắng hai đứa nhỏ, cảm thấy uy hϊếp này cũng vô dụng nên lại dồn sự chú ý vào đôi chân của cô: "Chân của con vẫn còn có hy vọng, chỉ có nhà họ Tô mới tình nguyện giúp con bây giờ thôi. Đừng có không biết tốt xấu mà gây chuyện."

Nhìn khuôn mặt già nua không có ý tốt kia, Ninh Chi cười lạnh trong lòng.

Có hy vọng cái quỷ, chân của nguyên chủ chỉ kém chút là phải cắt cụt rồi!

Tô gia năm đó nhận nuôi nguyên chủ, nhưng bọn họ lại hết sức chán ghét cô ấy, thế nhưng cũng không chịu để cho nguyên chủ rời đi, chẳng qua là vì vận khí của nguyên chủ tốt mà thôi!

Nguyên chủ sở dĩ không nhìn ra điều đó là do trước giờ cô đối xử với nhà họ Tô hết sức nhún nhường, chỉ nghĩ là do cô lớn lên ở vùng quê nghèo nên cha mẹ ruột mới không thích mình mà thôi.

Cô làm sao biết được, bọn họ đơn giản chỉ coi cô là vật phát tài mà thôi, hơn nữa Tô gia cũng biết, cuộc sống của nguyên chủ càng khốn khổ thì tài sản của bọn họ càng nhiều, càng giàu có hơn, cho nên họ mới bày trăm chiêu nghìn kế thay nhau hành hạ nguyên chủ.

Trong nguyên tác, vì để khiến cho vận mệnh của nguyên chủ ngày một tuyệt vọng hơn, nhà họ Tô còn trực tiếp gϊếŧ chết hai đứa nhỏ trước mặt nguyên chủ, cưỡng ép chặt bỏ hai chân của cô, đến thời điểm thích hợp liền né cô xuống tầng hầm, mỗi ngày chỉ cho cô một ít cơm thừa, thuê mấy tên du côn đến tra tấn nguyên chủ.

Nếu như nguyên chủ không phải vì suy sụp tinh thần mà tự sát thì vận may được cướp về có lẽ đã khiến cho Tô gia trở thành gia tộc lớn đứng đầu rồi!

Nhiều năm như vậy, nhà họ Tô còn cưỡng ép đem phần lớn tài nguyên của nguyên chủ đem cho Tô Noãn, bọn họ còn không ngừng mua bài viết nói xấu nguyên chủ, mối bất hòa của nguyên chủ với thiên kim thật và cả những tin tức nguyên chủ bắt nạt thiên kim thật đều là do nhà họ Tô tung ra.

Nguyên chủ đi theo con đường đỏ đen nhiều năm như vậy, ngoại trừ vì cô ấy không có quá nhiều dã tâm, còn lại đều là do gia đình này đứng sau tạo nên. Cho dù là năm đó nguyên chủ ôm con làm lớn chuyện, trong bóng tối cũng có không ít công sức của mấy "người nhà" này.

Ninh Chi làm Hắc Huyền Sư nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng gặp qua người nào có tâm địa bẩn thỉu như mấy người này!

"Chân của tôi ông không cần lo lắng nữa," Ninh Chi không muốn nhìn mặt lão già này lần nào nữa: "Tôi nói cắt đứt quan hệ không phải là vì muốn cùng ông thương lượng. Tôi mệt rồi, mấy người đi ra ngoài đi."

Thấy cô quay sang nghịch điện thoại, cha Tô tối sầm mặt đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng bệnh, Diệp Song Dương vì công ty xảy ra chút vấn đề nên đã quay về trước, Tô Noãn cũng đi theo, trong khu vực phòng bệnh VIP yên tĩnh chỉ còn lại ba người nhà họ Tô đang ngồi ngay ngắn.

Đứa con trai út của nhà họ Tô nhìn cánh cửa đang đóng với vẻ mặt khinh thường.

"Cha, tại sao cha lại để cô ta rời đi? Vận may của nhà chúng ta giờ phải làm thế nào!!"

"Nhóc con, nhỏ giọng lại chút đi!" Mẹ Tô lén liếc nhìn cánh cửa đã đóng kín, sợ Ninh Chi ở bên trong nghe được.

Bà chỉnh lại cổ áo cho đứa con trai, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo, con đã thi được vào một trường nổi tiếng ở nước ngoài rồi, vận khí của con cũng chỉ có kém con nhãi đó một chút, ba con sẽ không để con tay không ra về đâu!"

Tô Hạc Châu nhíu mày nhìn về phía cha mình, lại thấy sắc mặt cha Tô dần giãn ra.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thâm trầm: "Bây giờ nó bị gãy chân, lại còn có hai đứa con nhỏ, con nghĩ nó có thể sống tốt được hay không?"

Cuộc sống của Ninh Chi càng tồi tệ thì nhà họ Tô bọn họ sẽ càng may mắn. Cứ như vậy, Tô gia có thể từ đứng hạng ba trong các thế gia mà nhảy lên hạng hai!

Tô Hạc Châu nghĩ thông suốt, lập tức cười nói: "Vẫn là ba thông minh nhất!"

Cha Tô hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tia vui mừng.

Ông ta đã nghĩ về hình ảnh đám người kia tâng bốc nịnh bợ ông ta sau khi nhà họ Tô trở thành gia tộc hạng hai. Nếu Noãn Noãn có thể bình an vô sự gả vào nhà họ Diệp nữa thì nhà họ Tô thậm chí còn có thể nâng lên thành gia tộc hạng nhất...

Hiệu quả cách âm của khu phòng VIP không tệ, nhưng đáng tiếc ngũ giác của Ninh Chi rất nhạy bén, cho dù sau khi thay đổi thân xác, linh hồn cường đại của cô vẫn có thể nghe rõ ràng những động tĩnh bên ngoài.

Cô cúi đầu nhìn những bình luận mắng chửi mình trên weibo, khẽ cụp mắt xuống.

Cuộc sống của cô càng tồi tệ thì nhà họ Tô càng tốt?

Vậy nếu cô ấy càng tốt thì sao?

Ngay chiều hôm ấy, nhà họ Tô đã muốn đem Ninh Chi ném lại căn nhà nhỏ mà cô đang thuê, với niềm hy vọng rằng chân cô sẽ bị mưng mủ và lở loét, vết thương sẽ thối rữa và cô sẽ phải chịu tất cả những đau đớn đó.

Đương nhiên Ninh Chi sẽ không để bọn họ muốn làm gì thì làm. Đối với một Hắc Huyền Sư, chữa lành hai cái chân bị gãy chỉ cần hấp thụ tầm chục hồn ma là đủ rồi.

Nhưng thế giới này cũng giống như thế giới cũ của cô, đều là thời đại luật pháp, linh khí cạn kiệt, yêu ma ngày càng ít, đạo sĩ chết đói với nhau, cô phải tìm quỷ ở đâu để hấp thụ giờ?