Chương 3: Người có vận khí tốt (2)

Cô đang ngơ ngác nằm trên giường bệnh thì cửa phòng đột nhiên mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt, hai đứa trẻ gầy gò, tướng mạo giống hệt nhau đang đứng ở cửa, nhìn cô thật kỹ, quần áo trên người đã tẩy nhiều đến mức chuyển sang màu trắng bệch.

Hai đứa nhóc tuy rằng sắc mặt tái nhợt lại còn gầy gõ nhưng cũng không che giấu được dung mạo tuấn tú, đôi mắt to màu xanh đen, mang đến cho cô một cảm giác vô cùng kỳ diệu của huyết thống. Thế nhưng, hai đứa nhóc này nhìn cũng chẳng giống nguyên chủ chút nào, đại khái là giống người cha không biết là ai kia đi.

Về phần cha ruột hai tên nhóc này, bởi vì nguyên chủ mất quá sớm, trong sách cũng không có đề cập tới...

"Mẹ..." Đại bảo bảo do dự một lúc lâu, thầm thì trong miệng: "Mẹ đói chưa, dì Cố mang đến cho chúng ta một chiếc bánh nhỏ..."

Dì Cố mà hai đứa nhóc nói làm trong ngành dịch vụ đặc biệt, nếu không phải cành ôliu của Tô Noãn ném xuống kịp thời thì nguyên chủ suýt chút nữa đã đi theo "dì Cố" này xuống biển rồi.

"Không cần, mẹ không đói."

Ninh Chi nằm trên giường, thuốc tê hết tác dụng, cô chỉ cảm thấy hai chân ngày càng đau...

Phải tìm cách thôi.

"Đại bảo, đến đây." Cô vẫy tay với cậu con trai lớn.

Cậu bé chưa bao giờ thấy mẹ gọi mình một cách dịu dàng như vậy kể từ khi cậu có trí nhớ, thân thể khẽ run lên một cái. Những lần đánh đập của mẹ đã tích tụ lại trong lòng cậu một nỗi sợ, nhưng cậu cũng chỉ dám do dự một chút, dưới ánh mắt lo lắng của em trai, nhanh chóng bước tới.

"Mẹ..."

Đại Bảo chỉ mới hơn 3 tuổi, cao hơn đầu gối của người lớn một chút, nhưng ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì nhóc con này đã rất trưởng thành. Vì để không bị nguyên chủ đánh, đứa nhỏ này vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng, căn bản không gây phiền phức gì cho nguyên chủ hết.

Nhưng điều này cũng không ngăn được nguyên chủ hết lần này đến lần khác trút cơn tức giận vào tụi nhỏ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nửa giống mình trước mặt, Ninh Chi đưa tay sờ đầu cậu nhóc, cảm giác được cái đầu nhỏ đang run lên bần bật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Khuôn mặt của cô gần như là giống hệt với nguyên chủ, vận mệnh cũng tương tự, tên cùng ngày tháng năm sinh lại càng chẳng khác gì. Điểm khác biệt duy nhất là cô đã gia nhập Hắc Huyền Sư lúc mười năm tuổi. Trong ngũ tệ tam khuyết, cô dính chữ "Độc", cả đời định sẵn không có con.

Thế nhưng, lần xuyên không này, tôi đã thay đổi được hai thứ một lúc. Với tin tốt này mà phần lớn sự tức giận đang dâng lên trong lòng cô đã bay đi hết.

"Đại Bảo, đi lấy giúp mẹ cái laptop đi."

"Vâng..."

Đứa trẻ gật đầu, cố gắng lấy cái máy tính xách tay với em trai của mình, Tiểu Bảo, người đã im lặng từ đầu tới giờ.

Ninh Chi mở chiếc bàn trên giường, đặt máy tính lên đó, xoa đầu hai đứa nhóc: "Hai đứa ăn bánh đi, mẹ bận rồi.:

Đây là lần đầu tiên hai đứa bé được mẹ đối xử nhẹ nhàng như vậy, chúng nhìn nhau và nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.

Lần này, mẹ không đánh chúng?

Ninh Chi tìm trên mạng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một phòng phát sóng trực tiếp có hàng trăm nghìn người.

Phòng phát sóng trực tiếp cẩn thận xem lại lịch sử đen tối của nguyên chủ nhiều năm qua, cùng với đủ các cảnh ăn chơi trác táng, cuối cùng, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp bị đóng băng tại hiện trường tai nạn, cảnh tượng nguyên chủ nằm trong vũng máu sau khi bị đèn chùm rơi trúng thật sự rất thảm khốc.

Người dẫn chương trình nghiêm túc nói: "Chắc hẳn Ninh Chi chưa từng nghĩ rằng khi cô ấy làm tổn thương người khác và bắt nạt những người mới hết lần này tới lần khác, cô ấy sẽ phải chịu một quả báo như ngày hôm nay. Nhưng tôi cũng như bao người khác, thực sự rất tò mò, rốt cuộc ai mới là người bố thực sự của những đứa trẻ?"

Ninh Chi chống cằm xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, và điều cô tổng kết lại được chỉ có một -- Thật vô nghĩa!

Thoạt nhìn, nó giống như một tài khoản ảo cầm tiền làm mọi việc.

Đợi đã, phát sóng trực tiếp?

Cô sững người một lúc, rồi mắt sáng lên.

Cô bây giờ không thể động, cũng không thể đi ra ngoài tìm quỷ, nhưng có thể khiến cho quỷ tự đến tìm mình nha!

Ba giờ chiều hôm đó, một phòng phát sóng trực tiếp có tên "Một quẻ thiên kim" đã lặng lẽ ra mắt trên nền tảng phát sóng trực tiếp Miêu Miêu.

Nhưng cũng không giống như những phòng phát sóng trực tiếp khác, phòng này vừa mới ra mắt đã trực tiếp nhảy lên vị trí thứ mười trong danh sách người mới.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, lý do hoàn toàn là vì chủ phòng là Ninh Chi, một cựu ảnh hậu gần đây đang được chú ý và thường xuyên lên hot search vì tai tiếng.

Khuôn mặt của Ninh Chi trong phòng phát sóng trực tiếp trắng bệch như tờ giấy, trên đầu quấn băng, nhìn như nào cũng thấy giống người sắp chết.

Antifan trực tiếp nhảy vào:

[ Ninh Chi, tao thực sự cười chết! Đã sắp chết rồi mà vẫn không quên phát sóng trực tiếp để nghe chúng tôi mắng chửi! Quả nhiên là Đại bài tỷ! ]

Bởi vì trước kia Ninh Chi liên tục đóng những vai lớn tuổi nên bị antifan chế giễu gọi là "Đại bài tỷ" đầy mỉa mai.

Những antifan khác cũng đang hừng hực khí thế:

[ Lại là giả bộ đáng thương à? Ngoại hình của cô không hợp, dù có cố thế nào cũng không ai động lòng đâu! ]

[ Giới giải trí không có Ninh Chi, giống như đại dương không ô nhiễm, thật sự là nơi tốt a! ]

[ Phát sóng trực tiếp toàn mắng chửi, bạn có thể trực tiếp chết trên này không? Tôi thực sự rất muốn nhìn thấy bạn chết ánh mắt chân thành ]

...

"Chị Noãn Noãn, Ninh Chi bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi."

Tô Noãn vừa đăng một cái thông báo xong, trợ lý nhỏ lập tức cầm máy tính bảng đi tới, đưa cho cô ta xem chương trình phát sóng trực tiếp đang diễn ra.

Cùng lúc đó, cô ta nhìn thấy tin nhắn từ Tô Hạc Châu, kể rằng nhà họ Tô định sẽ cắt đứt mối quan hệ với Ninh Chi.

Hai tin tức khiến Tô Noãn không thở nổi, trái tim dâng lên tận cổ họng.

Chẳng lẽ Ninh Chi muốn nói xấu Tô gia và cô, sau đó phanh phui rằng cô mới là con gái nuôi nhà họ Tô...

Cô ta toát mồ hôi lạnh, ngồi xuống mà vẫn cố giữ hình ảnh tốt bụng, mặc dù giọng run run vì sợ hãi nhưng cô vẫn nhẹ nhàng phàn nàn rằng Ninh Chi không biết chú ý đến cơ thể mình.

"Chị ấy vừa mới xảy ra tai nạn, lại vừa mới phẫu thuật xong được ba ngày, sao lại bắt đầu dày vò...không được, tôi phải thuyết phục chị ấy."

Vừa nói, cô ta vừa gọi điện thoại, điện thoại bíp bíp hai tiếng, một giọng nữ dịu dàng truyền đến: "Số máy quý khách gọi hiện không nghe máy..."

Tô Noãn: "..."

Cô ta bị Ninh Chi chặn số.

Cô trợ lý nhỏ thấy vậy liền bênh vực Tô Noãn: "Chị Noãn Noãn, cô ta đối xử với chị như vậy sao chị còn quan tâm tới cô ta chứ... chị cứ như vậy mới bị cô ta bắt nạt đó!"

Tô Noãn nở một nụ cười khổ, không trả lời cô trợ lý nhỏ, ánh mắt dán chặt vào từng động tác của Ninh Chi trong phòng phát sóng trực tiếp.

Cho đến khi Ninh Chi kết nối micro với một khán giả.

Tô Noãn thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng có tảng đá lớn rơi xuống. May mắn thay, Ninh Chi không nhắc đến bất cứ điều gì về cô và nhà họ Tô...

Ngay sau đó, cô liếc nhìn ID của khán giả kia, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, đây là một fan bự của cô!