Chương 8: Kẻ đứng sau (2)

Sau đó, cậu ta làm đúng theo những gì ông lão đã nói, và sự nghiệp của cậu ta đã có một bước tiến ngoạn mục. Dù cho cậu chẳng biết một cái gì, cậu ta vẫn có thể kiếm được hàng triệu đô la một tháng chỉ với khuôn mặt ưa nhìn của mình.

Cứ như vậy mãi cho đến khi cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm, vì muốn trút giận thay cho Tô Noãn mà đi kiếm chuyện với Ninh Chi.

Cậu cứ ngây người ra nhìn cô bạn gái đã bị mình mổ bụng năm xưa cùng đứa bé toàn thân đen xì đang không ngừng tiến đến, cho đến khi bốn móng tay dài nhọn chộp lấy mặt cậu ta, cơn đau dữ dội truyền đến khiến Lý Mạch không chịu đựng được mà hét lớn.

"Arghhh ------"

Nhóm cảnh sát đang đuổi theo phía sau nghe thấy tiếng hét thất thanh chói tai, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt.

"Mau! Đi xem nghi phạm thế nào rồi!"

"Tôi khinh, Lý Mạch mau buông tay ra! Cậu còn chưa có bị định tội đâu, tự bóp cổ mình như thế làm gì!"

"Nhanh lên, mau cứu người đi! Nghi phạm muốn tự sát!

"Cửa xe mở không được!"

"Chuyên gia bẻ khóa đâu? Mau đập cửa sổ, hành động nhanh lên!"

. . .

Đủ các loại âm thanh hỗn tạp vang lên bên ngoài xe, Lý Mạch ở bên trong vẫn mở trừng mắt nhìn vào một lớn một nhỏ phía trước, ánh sáng trong mắt ngày một tối đi.

Gương mặt kia hắn rất quen thuộc, ngay cả biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt đó cậu ta cũng nhớ rất rõ --- đó chính là người bạn gái đã bị cậu mổ bụng lúc trước, cô gái đó đang nhìn cậu ta chằm chằm, còn có đứa trẻ có cùng huyết thống với cậu ta...

Khi cảnh sát mở được cửa, Lý Mạch đã chết.

Cậu ta ngồi ở ghế lái, khuôn mặt vặn vẹo nhìn về phía xa xa, hai tay bóp chặt lấy cổ, toàn bộ cảnh tượng trông thật sự rất kinh khủng và quỷ dị, ngay cả đến viên cảnh sát kỳ cựu nhiều năm phá án cũng không nhịn được mà chửi thành tiếng "Mẹ kiếp".

"Bác sĩ đâu! Bác sĩ có ở đây không!"

"Máy khử rung tim đâu! Người vừa mới chết, nhanh chóng dùng máy khử rung tim!"

"Mau tránh ra! Tránh ra! Tránh ra! Bác sĩ đến rồi!"

Ninh Chi, người vẫn đang ở trong trạng thái linh hồn đang đứng phía sau họ, trên tay cầm một chiếc ô, lúc linh hồn của Lý Mạch rời khỏi cơ thể, cô đã đưa tay bắt lấy nó, hạt châu màu đen trong tay cô chính là hạt linh hồn được ngưng tụ bởi linh hồn của Lý Mạch.

Đừng nói đến máy khử rung tim, ngay cả thần y Biển Thước có sống lại cũng không cứu nổi.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô rơi vào nữ quỷ đang đứng bên cạnh xe.

Bụng của cô ta bị rạch ra, để lộ phần lớn nội tạng bên trong, trên bộ quần áo màu trắng của cô ta có những vết máu lớn, trên tay cô ta đang bế một đứa trẻ toàn thân đen xì, đứa trẻ quấn băng rốn mà trắng nhưng dây băng đã sớm thấm đẫm màu máu.

Lướt sơ qua thì dường như hai vong linh này đã từ những linh hồn thông thường trở thành hồn ma mặc đồ đỏ, nói cách khác là trở thành quỷ.

Hai con quỷ tràn đầy oán hận bị ánh mắt của Ninh Chi thu hút, chúng đưa đôi mắt tối tăm nhìn sang cô, oán khí cùng mùi hôi thối bốc lên xung quanh dường như đã biến thành thực thế.

Ninh Chi không những không lùi lại để tránh mùi, thậm chí còn tiến lên một bước: "Các người đã chết nhiều năm rồi, không nên ở lại trần gian nữa, tôi có thể mang các người đi luân hồi chuyển kiếp."

Khi chết có lẽ cô gái này cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nếu không phải bị Lý Mạch lừa gạt uy hϊếp thì cuộc sống của cô ấy hẳn đã khác rồi.

Nữ quỷ nhìn cô bằng đôi mắt đầy mây mù, sau khi gϊếŧ chủ nhân của trận pháp, thần trí vốn dĩ đã ở trên bờ vực biến mất của cô dần trở lại, thanh tỉnh hơn.

Cô ấy đứng ở trong bóng tối nơi khu rừng với đứa trẻ trong tay, cố gắng cầu xin cô với chút lý trí cuối cùng: "Làm ơn, xin hãy gϊếŧ tôi đi..."

Lúc cô còn sống thì bị mổ bụng, sau khi chết lại bị trấn áp, tra tấn suốt nhiều năm, tồn tại đối với cô mà nói là một loại đau khổ.

Ninh Chi nhìn người con gái đã sắp bùng nổ đứng đó, không khỏi có chút thương cảm, nhẹ nhàng vuốt trán cô: "Tôi có thể đưa hai người đi đầu thai, xuống âm phủ rồi sẽ không đau như vậy nữa..."

"Không, tôi không muốn đầu thai làm người nữa." Cô gái ấy dùng đôi tay cứng đờ lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Ninh Chỉ, trong lòng toát ra một cỗ tuyệt vọng khó tả, Ninh Chi cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào đây? Giống như là, một người đã đi trong cơn bão biển tuyết vô tận suốt mấy trăm năm, sự tuyệt vọng đã thấu tận trời cao. Thế gian này như một cơn bão tuyết cuồng nộ, có thể nuốt chửng hoàn toàn một người, nhưng vẫn để người đó duy trì ý thức, muốn chết cũng không thể, chỉ có thể nhìn bản thân mình chịu đựng đau khổ hết lần này tới lần khác.

Đôi mắt Ninh Chi có chút hư ảo nhìn cô gái ấy: "Mọi chuyện ở kiếp này quá đau khổ, nhưng nếu cô đầu thai, kiếp sau nhất định sẽ tốt hơn nhiều..."

Nữ quỷ ôm chặt đứa trẻ vào trong lòng, máu và nước mắt bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt đυ.c ngầu, từ chất lỏng đỏ và đen đan xen lẫn nhau ấy, Ninh Chi nhìn thấy một loại tuyệt vọng: "Nếu cô thực sự muốn giúp tôi, xin hãy giúp tôi báo thù, thay tôi gϊếŧ lão đạo sĩ kia, gϊếŧ hắn..."

"Gϊếŧ hắn đi! Arghhhhh ---"

Cảm xúc của cô ấy đột nhiên mất khống chế, một đoạn ký ức cũng mơ hồ truyền đến khi cô gái ấy nắm lấy cổ tay cô, thế nhưng tất cả chỉ trong chốc lát, Ninh Chi còn chưa kịp nhìn rõ, nữ quỷ trước mặt đã thét lên chói tai, hồn phách bắt đầu nổ tung.

Trong cơn mưa máu thịt đen kịt khắp trời ấy, ánh mắt Ninh Chi hiện lên vẻ kinh ngạc, một ánh sáng đen mơ hồ bao quanh thân thể cô, ngăn cách toàn bộ máu thịt hỗn loạn ở bên ngoài.

Cô cúi đầu nhìn dấu tay màu đen trên cổ tay -- vừa rồi cô không nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đứng sau trong ký ức nữ quỷ, nhưng nhìn thấy một biểu tượng, giống như một cái liềm và một con phượng hoàng.

Cô tương đối quen thuộc với ký hiệu này, thậm chí trên người cô cũng từng có ký hiệu đó, đây chính là ấn ký của Hắc Huyền Sư.