Chương 24: tiền gia 2

Lý Châu nhanh tay lẹ mắt kéo cha mình lùi ra sau, cậu đứng chẳn phía trước: "Lão ba tránh sau con đi! Cánh tay cẳng chân của ba đã có tuổi rồi, lỡ người ta xông qua đây thì sao! Đậu xanh đó là ai mà trâu bò vậy, gϊếŧ người ngay tại chỗ? Ông ta không cần mạng nữa ư?"Giống như những gì Bạc Nam vừa nghe người khác nói, Tiền gia làm việc không chừa đường lui, chỉ những đồng minh có quan hệ lợi ích với Tiền gia là đang thực lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hung thủ, những người còn lại đều đặt sự chú ý vào việc: Người này là ai, tại sao gϊếŧ người, ông ta gϊếŧ người bừa bãi hay chỉ gϊếŧ người Tiền gia.

Nhưng mọi người đều cho rằng hẳn là vế sau, đây là nguyên nhân đa số mọi người không quá hoảng hốt.

Tiền gia gây thù chuốc oán với người khác không chỉ một hai lần, có người tới báo thù cũng dễ hiểu.

Như vụ việc vào mấy tháng trước, một cô gái bị Tiền Trình.. người mà bây giờ đang nằm trong quan tài ép tới mức nhảy lầu tự tử, cha nạn nhân định báo cảnh sát, kết quả người chưa bước vào cục cảnh sát đã bị bắt cóc, chuyện này bị ém xuống không chút tin tức. Mấy chuyện kiểu này nhiều vô số, người có chút lương tâm khi biết được đều nổi giận bất bình.

Nói khó nghe hơn chút thì, mọi người đều không phải thần thánh. Đã là con người thì sẽ có lúc sai lầm, nhưng sau đó phần lớn người đều nghĩ cách bù đắp lỗi lầm chứ không phải hở cái là lấy mạng người khác, trong xã hội pháp trị, chẳng ai muốn qua lại với một gia tộc động tí là gϊếŧ người. Giờ là thời đại nào rồi, ăn ở sặc mùi thổ phỉ giang hồ như thế, ngon thì ra làm đại ca xã hội đen đi!

Quả thực có nhiều người chướng mắt nhà họ, nhưng chẳng hiểu sao mấy năm nay Tiền gia đều thuận buồm xuôi gió, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, con cháu trực hệ có người làm chính trị gia, với đà này thì mai sau sẽ thành nhân vật lớn, địa vị không thể xem thường. Mọi người cùng trong giới thượng lưu, vì không thể dễ dàng diệt trừ Tiền gia nên đành vờ như không biết, giữ thể diện ngoài mặt cho họ.

Lý Hạ chẳng có tâm tình để ý tới thẳng nhãi nhà mình vừa mới văng tục, nếu ở đây không có người vai dưới như Bạc Nam thì ông cũng muốn chửi tục.

Đi dự đám tang còn gặp chuyện này, đúng là con mẹ nó xui bạt mạng!

Tất cả đều tại Tiền gia không canh chừng kỹ!

Có điều Lý Hạ hiểu được, sau này nhà ông sẽ không qua lại với Tiền gia nữa, vốn dĩ mắt nhắm mắt mở mà xã giao tới lui, bây giờ ba người kia mất mạng, thêm hai người khác đang trong quan tài, Tiền gia xong đời. Không phải nói chi thứ nhà họ không chèo chống nổi, mà chủ yếu do nhiều người sẽ chẳng cho họ thời gian làm việc đó.

Ông nhìn sang Bạc Nam, hành vi của hắn quá kỳ lạ, giống như biết trước có người đến, cố ý kéo họ ra ban công để tránh ngộ thương, ông nghĩ tới hành động gần đây của Bạc gia, không khỏi hơi líu lưỡi.

Sao trước đây không nhìn ra Bạc Nam lòng dạ nham hiểm như vậy!

Ánh mắt Bạc Nam lướt qua hai cha con Lý

Châu, mỉm cười đáp: "Chắc là không muốn sống nữa."

Quả nhiên, người đàn ông trong sảnh dùng âu phục của mình lau sạch dao, sau đó đặt nó trong tầm tay có thể với tới, ông ta thì ngồi cạnh thi thể. Bề ngoài của ông ta không hề dữ tợn, thậm chí vô cùng nho nhã, khoảng hơn bốn mươi tuổi, toàn thân toát lên khí chất của người trí thức.

Nếu không phải ông ta đang ngồi cạnh thi thể, tư thái này khiến người ta cảm thấy ông ấy đang nghiêm túc tham gia một hội thảo học thuật chuyên sâu.

"Mọi người không cần sợ, có lẽ chuyện hôm nay sẽ để lại bóng ma tâm lý trong mọi người, tôi thấy cực kỳ áy náy." Người đàn ông nói: "Nếu có trẻ nhỏ ở đây, đề nghị nên dẫn các cháu đi trước, tôi còn vài chuyện cần làm, tôi chỉ có thù oán với mấy kẻ này."

Ông ta đưa tay lên day day ấn đường, nét mặt mang vài phần nhẹ nhõm vui vẻ, gϊếŧ ba người kia xong ông như trút được gánh nặng: "Cũng xin bảo an đừng tới đây, tôi không muốn tổn thương người vô tội."

Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, đang định nói gì đó, liền thấy người đàn ông lấy điện thoại ra: "Xin chào, 110 phải không?

Đúng, là tôi, tôi muốn tự thú, địa điểm tại lễ đường Trường Hòa đường Cửu Lâm.. đúng, tôi đã gϊếŧ ba người, thiệt mạng tại chỗ, phiền các vị đến đưa tôi đi.. đúng, tôi không báo án sai, tôi có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, tôi là Giang Đông Lưu, số căn cước công dân 320.. trước đây là giáo sư khoa sử đại học S, hiện tại đang thất nghiệp.. được, làm phiền các vị."

Một người phụ nữ nghe vậy, trong mắt lộ ra chút không đành lòng: "Ông là giáo sư đại học, làm gì tới mức nghĩ quẩn gϊếŧ người? Sống tử tế không tốt sao?"

Giang Đông Lưu cười lắc đầu: "Không sống nổi nữa mới tới đây."

"Tôi có một cặp trai gái sinh đôi, năm nay mười ba tuổi, nửa năm trước mất tích trên đường đi học, khi tìm được đã thành hai thi thể, theo giám định pháp y, con trai và con gái tôi đã bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trước khi chết.. chúng còn bị bắt làm" nhân trệ ", vợ tôi muốn đòi lại công bằng, bà ấy cũng ra đi, chỉ còn lại mình tôi."

"Là bọn chúng báo tin về vị trí của thi thể cho tôi biết, cảnh cáo tôi không được báo cảnh sát."

"Tôi biết hung thủ là Tiền Trình, bởi vì, chính miệng hắn thừa nhận, còn nói tôi biết cũng chẳng làm gì được, nể tình vợ tôi trước khi mất đã phục vụ chúng tận tình, nên để lại mạng cho ông già như tôi sống an phận chút.." Nói tới đây, ông chợt im lặng giây lát: "Có lẽ mấy người không tin, nhưng trong tay tôi có video lộ diện của bọn chúng, lát nữa tôi sẽ giao cho cảnh sát.. Đáng tiếc tôi đến quá muộn, tên súc sinh Tiền Trình đã chết rồi, thực sự đáng tiếc."

Nghe những lời này xong đám đông đều xôn xao, tái mặt nhìn về phía chi thứ Tiền gia.

Người bình thường ai lại đi làm ra chuyện này? Đây là biếи ŧɦái!

Sắc mặt mấy người chi thứ Tiền gia tái mét, bọn họ liên tục phất tay: "Không phải do chúng tôi làm, chúng tôi thực sự không biết!"

Giang Đông Lưu gật đầu: "Không liên quan đến các người, các người không cần sợ, chỉ cần đừng cản tôi báo cảnh sát là được.. tôi gϊếŧ ba người này, chủ yếu là vì chúng đều có mặt trong video."

Không phải ông chưa từng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, mà thực tế đã làm nhưng không thành, đường dây điện thoại bị ngắt, điện thoại bị quản chế, bọn chúng còn lấy cha mẹ, học sinh ra uy hϊếp ông, ban đầu ông không tin có kẻ dám xem trời bằng vung như thế, mãi đến khi cha ông đang trên đường mua rau bị tông gãy chân.

Ông không thể tiếp tục chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, ông dần ý thức được, nguồn cơn mọi chuyện là do gia tộc bọn chúng. Chúng có nhiều tiền, địa vị chẳng thể lay chuyển.. chỉ cần chúng còn tồn tại, chỉ cần chúng muốn, một ngày nào đó ông sẽ giống như vợ con mình - chết trong âm thầm lặng lẽ.

Vì vậy ông nghĩ tới việc gϊếŧ người.

Bất kể địa vị giàu nghèo, mạng chỉ có một.

Ông biết việc làm hôm nay là sai, nhưng không hề thẹn với lòng.

"Còn người nào khác tham dự vào không thì tôi không biết, nhưng cảnh sát sẽ giải quyết những chuyện tiếp theo, có thể nghe được tin này khi còn sống, tôi đã thấy đủ rồi." Ông ôn hòa nói: "Mấy người bọn chúng đều chết, hần là mọi thứ đều dễ làm, tôi tin vào pháp luật quốc gia."

Giang Đông Lưu nói đến đây, không nhịn được bổ sung: "Rất xin lỗi đã để các vị nhìn thấy cảnh này."

Người phụ nữ kia nhăn mày, dù biết ông báo cảnh sát nhưng vẫn nói: ".. Hay là bây giờ ông nhanh chạy đi! Loại súc sinh này chết rồi coi như xong."

"Tôi gϊếŧ người thì phải chuẩn bị đền tội." Giang Đông Lưu cười đáp: "Không cần khuyên tôi, cảm ơn."

Bạc Nam buông lỏng tay đang bám trên ban công, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa bèn nhắc nhở: "Bác trai cứ chờ ở đây đi, có lẽ lát nữa vẫn còn chuyện phiền phức."

Lý Hạ vô thức gật đầu, lập tức quét mắt rà soát Bạc Nam, Bạc Nam không để ý, gật đầu xong liền tiến vào đại sảnh.

Thực ra hẳn không cần vào, nhưng hẳn muốn nhân lúc cảnh sát chưa tới nói vài lời với Giang Đông Lưu.

Công bằng mà nói, một nhát xuyên tim của hai ông cháu Tiền gia là do hắn làm, nhưng nguồn cơn thế nào thì phải hỏi họ. Hắn bày cục vì Tiền gia có ý đồ gϊếŧ cả nhà hắn, Giang Đông Lưu gϊếŧ người Tiền gia cũng vì họ đã gϊếŧ hầu hết người nhà ông.

Thật trùng hợp.

Trong đại sảnh chỉ có hai người nói chuyện, tiếng bước chân Bạc Nam khiến nhiều người chú ý, đám đông quay lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi cực kỳ đẹp mắt đang đi xuyên qua dòng người, đứng ở nơi có khoảng cách vừa phải với Giang Đông Lưu, phong thái ung dung tự nhiên, giống như không nhìn thấy thi thể ngổn ngang dưới đất.

Bạc Nam hơi cúi đầu trước Giang Đông Lưu: "Em chào thầy Giang."

Hẳn đã nhớ ra đây là ai.

Bạc Nam không nhịn được thở dài trong lòng.

Ở đại học S, Giang Đông Lưu không phải người nổi tiếng nhất, nhưng là người tốt tính nhất, Bạc Nam từng học mấy tiết của ông, theo ký ức của hắn người thầy này đột nhiên biến mất, từ đó trở đi chưa từng xuất hiện.

Hắn không nghe tin nhà thầy xảy ra chuyện gì, cũng không biết nguyên nhân ông từ chức, đương nhiên, lúc đó Bạc Nam vốn chẳng quan tâm việc gì.

Dù sao thì, chẳng mấy học sinh để ý tới nguyên nhân từ chức của một thầy giáo không thân quen? Hoặc từng nghe nói nhưng đã quên. Đây là lý do vừa rồi Bạc Nam không nhận ra ông.. Dù sao qua nhiều năm như vậy, lâu tới mức diện mạo của Bạc Nghi Chân và Bạc Vị Bình trong ký ức hằn đã dần trở nên mơ hồ.

Kiếp trước, e là thầy Giang bị Tiền gia âm thầm sát hại.

Nếu lúc nãy nhận ra ông, Bạc Nam đã ngăn ông lại.

"Cậu?" Giang Đông Lưu lập tức đoán ra có lẽ Bạc Nam là sinh viên đại học S, thậm chí từng nghe ông giảng, ông hơi cúi đầu hổ thẹn nói: "Tôi không xứng được gọi là thầy."

Bạc Nam lắc đầu, mang theo chút ý cười: "Thông thường, nếu gặp phải phạm nhân gϊếŧ người đang tự do hành động, phản ứng đầu tiên của mọi người là chạy, chứ không phải đứng hóng biến."

Lời vừa nói ra, khắp đại sảnh liền vang lên tiếng ho khan.

Không ít người mắng to trong lòng: Đây là oắt con nhà nào! Nói toẹt ra như vậy làm chi! Nói thì thôi đi! Tốt xấu gì phải chọn thời điểm! Nhà người ta đã chết ba người.. À không, năm người rồi, ít nhất phải chừa cho họ tí mặt mũi chứ!

Nhưng công nhận là, lời thật nghe rất xuôi tai!

Giang Đông Lưu không khỏi bật cười, ông nhìn lướt qua mọi người xung quanh nói: "Cũng phải."

Bạc Nam đáp: "Chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến, thầy có gì muốn phó thác không? Em.. Ừm, nhà em rất có tiền, không phải sợ nhà họ, thầy cứ nói em sẽ cố gắng thay thầy thực hiện."

Giang Đông Lưu chần chờ giây lát: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tôi sẽ giao hết chứng cứ cho cảnh sát, tôi đã đưa cha mẹ ra nước ngoài, còn cố ý chuyển qua mấy chuyến xe và chuyến bay, người Tiền gia không tìm được họ, ngoài ra.. hình như chẳng còn việc gì cần phó thác."

Bạc Nam nghĩ nghĩ nói: "Thầy đừng quá khách sáo, có thể suy nghĩ lại một chút, tỷ như lợi dụng công chúng và truyền thông gây áp lực cho Tiền gia, công khai báo án nhà họ trốn thuế, buôn lậu.. hoặc những nạn nhân khác nằm chứng cứ trong tay cũng có thể nói em biết, em trả phí giúp họ kiện cáo."

Đám đông vây xem: "..."

Giang Đông Lưu: "..."

"Tôi họ Bạc, Bạc Nam, hơi chướng mắt nhà bọn họ." Bạc Nam cười hết sức nhã nhặn lịch sự: "Phần lớn người ở đây đều có thể làm chứng."

Một lần nữa, tiếng ho khan liên tục vang lên, dưới ánh nhìn của Giang Đông Lưu tất cả đều qua quýt gật đầu.

Mấy người bên chi thứ Tiền gia tối tăm mặt mày, động tác của Bạc gia trong mấy ngày nay như muốn nói cho mọi người biết - chúng tôi đang mài đao chuẩn bị cạo trọc Tiền gia! Tiền gia đang rối loạn, quả thực không rảnh tay đối phó, một phút lơ là liền bị người xâu xé.

Người này không phải Bạc Nghi Chân, vậy chắc chắn là cậu hai Bạc gia!

Hắn dám tới đây!

Hảo hán!

Nếu trước mắt là ruộng dưa, tin rằng mọi người đều hóa thân thành động vật gặm dưa, ôm quả dưa lớn này hít hà drama.

Giang Đông Lưu đánh giá Bạc Nam, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt đàn áp tất cả mọi người của hắn, hơi gian nan nói: ".. Tiền gia đã đến nước này ngay cả cậu cũng?"

Trong mắt Giang Đông Lưu, Tiền gia là đám sát nhân biếи ŧɦái chuyên quấy rối tìиɧ ɖu͙©, tuy ông không quen biết Bạc Nam, nhưng nghe hắn nói thì cơ bản xác định hắn cũng xuất thân nhà giàu có, không hề kém cạnh Tiền gia, nhìn kỹ mặt hắn.. khả năng lớn nhất là vậy.

"Không tới mức đó." Bạc Nam nói: "Tiền Trình bị tôi tần từ bé đến lớn, chưa từng đánh thẳng tôi."

"Một ngày trước khi hắn chết bị tôi đập một trận nhập viện, hy vọng không phải do chấn động não lần đó hại hắn đứng không vững ngã chết." Bạc Nam bâng quơ nói.

Mọi người: "..."

Ở kìa, nói vậy trong đám tang người ta mà coi được à?

Việc này nhỏ thì là ngoài ý muốn, lớn thì là một mạng người đó!

Chẳng trách Bạc gia mãi không thả cậu hai xổng chuồng, tên này mở miệng liền đắc tội dính dáng mạng người, thả xích ra ai mà chịu nổi!

Ý cười của Giang Đông Lưu lan đến khóe mắt.

Chi thứ Tiền gia bên kia xây xẩm mặt mày, một ông lão trong đó đứng ra nói: "Bạc nhị thiếu, nếu cậu không thật lòng tới lễ truy điệu có thể về ngay bây giờ, chúng tôi không tính toán với cậu chuyện Tiểu Trình, nhưng xin hãy tôn trọng người chết, đây là lễ truy điệu của Tiền gia, không phải chỗ của Bạc gia."