Chương 78: MA CÔ HIẾN THỌ

Bạc Nam chẳng quan tâm người nhà kia thế nào, hắn chỉ báo tin cho Bạc Nghi Chân, giữa hai anh em không cần vòng vo, Bạc Nam nói ngắn gọn một câu "em tìm thấy con gái của Vương Ly Hợp", Bạc Nghi Chân trầm lặng một hồi đáp: "Anh biết rồi.""Có gặp phiền phức gì không?"

"Hơi phiền chút, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát." Ánh mắt Bạc Nam chuyển động, cười tươi rói nhìn Bách Diệm Quy nói: "Em ấy là một người lợi hại, đầu tư không lỗ."

Bách Diệm Quy đang chăm chú bên bàn làm việc, giống như có thần giao cách cảm ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạc Nam cười nói vui vẻ bèn buông bút vươn tay về phía hắn.

Bạc Nghi Chân hỏi: "Coi chừng sau này con bé thẹn quá hóa giận."

Đa số người công thành danh toại đều không muốn người khác biết được tình cảnh khốn khó của mình, huống chi là tình huống chẳng hề vẻ vang như hiện tại.

Bạc Nam rít một hơi thuốc, khói thuốc lạnh lẽo lướt qua đầu lưỡi cảm giác hơi tê, giống như vừa cắn một cục đá lớn. Hắn đi tới chỗ Bách Diệm Quy đan tay mình vào tay y, chẳng mấy chốc lại thả ra, chơi đùa với đầu ngón tay y.

Ngón tay Bách Diệm Quy thon dài, khớp xương hơi gồ lên, không lộ rõ như kiểu tay đẹp đang hot trên mạng nhưng cũng không gầy yếu, bàn tay vừa vươn ra liền khiến người đối diện cảm thấy rất đẹp đế cao quý.

Bạc Nam yêu thích không buông.

Hắn nằm tay Bách Diệm Quy, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay y: "Tới lúc đó tính sau."

Nếu thật sự có ngày đó, hắn đưa tay giúp đỡ thế nào thì thu tay về như vậy, không phải việc gì khó.

Bách Diệm Quy mấp máy môi, không tiếng động hỏi: Anh Chân?

Bạc Nam gật đầu, hắn ngồi tựa vào bàn, như thể Bách Diệm Quy đã chuốc thuốc ngủ cho hắn, ngón tay hắn lướt qua từng tấc da thịt trong lòng bàn tay, xoa nắn những kẽ ngón tay một cách ái muội.

Bạc Nam thản nhiên chơi đùa, Bách Diệm Quy lại như ngồi trên bàn chông, y muốn rút tay về nhưng không nỡ.

Y muốn trốn việc, muốn vứt hết hợp đồng! Muốn vui đùa thỏa thích ôm chặt Bạc Nam!

Nhân sinh tuyệt vời biết bao, nhưng y phải tăng ca!

Bách Diệm Quy âm thầm oán giận.

Nhưng vẫn có thể làm vài chuyện!

Bạc Nam thuận theo động tác của Bách Diệm Quy nâng chân gác lên tay vịn ghế, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc y, thấy Bách Diệm Quy cúi thấp đầu bèn kéo y lên, dùng ánh mắt thay lời cảnh cáo: Đừng nghịch.

Bách Diệm Quy không thèm nghe, cứ thế hôn nhẹ lên đùi hắn.

Bạc Nghi Chân nhàn nhạt nói: "Mày tự có tính toán là được, còn gì nữa không?"

"Hết rồi." Đến giờ Bạc Nam mới rảnh rỗi quan tâm tới anh trai: "Anh, anh ngủ sớm đi, tiền thì kiếm lúc nào chả được."

Bạc Nghi Chân hỏi ngược lại: "Hôm nay ai quẹt thẻ hết mấy chục triệu?"

Bạc Nam không chút áy náy trả lời: "Em."

"Bây giờ mày đang làm gì?"

Bạc Nam cụp mắt nhìn Bách Diệm Quy, dáng vẻ bây giờ của y rất gian nan, hắn không khỏi híp mắt, thoải mái giữ chặt gáy y hỏi: "Diệm Quy, chào hỏi một tiếng với anh tôi nhé?"

Bách Diệm Quy yên lặng nhéo đùi hắn, không thấy miệng y đang bận à?

Bạc Nam cười đáp: "Anh, Diệm Quy đang tăng ca, sắp tới em sẽ đưa em ấy về nhà ăn bữa cơm."

"Được." Bạc Nghi Chân cảnh cáo hắn: "Đừng có bày trò quá trớn!"

Bạc Nam vừa định nói tiếp đầu bên kia đã tắt máy, hắn khẽ mỉm cười vươn tay bóp mũi Bách Diệm Quy: "Anh trai tôi nói rồi, em không được bày trò quá trớn!"

Bách Diệm Quy ngẩng đầu, cánh môi ánh lên vệt nước nhàn nhạt, y liếʍ môi, cầm lấy đồ chơi hình cái chày trước mặt vuốt ve, giọng điệu lộ vẻ uy hϊếp: ".. Rốt cuộc là ai không được bày trò quá trớn?"

"Là tôi." Bạc Nam đáp, tay nâng cằm y, âm cuối bị nhấn chìm giữa hai đôi môi.

***

Qua hai ngày nữa là lễ mừng thọ của ông nội Bách, Bạc Nam và Bách Diệm Quy định ngày mai sẽ tới nhà cũ Bách gia thăm hỏi, quà cáp gì đó hẳn đã chuẩn bị từ sớm.

Bát trường thọ hẳn mua không cần chỉnh sửa thêm, đựng vào hộp quà nhìn sang trọng chút là được, nhưng khung tranh thì phải tân trang lại một chút, Bạc Nam bảo người mang một khối phỉ thúy hoàn chỉnh từ Tô Châu tới, định tự mình điêu khắc một bức tranh treo tường.

Thời gian hơi gấp, nhưng hẳn có thể thức đêm hoàn thành, công đoạn đánh bóng đổi thành khai quang, dù sao kết quả đều như nhau, lược bỏ vài công đoạn cũng không ảnh hưởng.

Khối phỉ thúy cực lớn không phải toàn bộ đều là Đế Vương Lục, mà bên dưới chất ngọc sáng trong như lòng trắng trứng điểm xuyết những hoa văn màu lục nhạt, hoa văn kiểu này rất phù hợp để điêu khắc thành tranh treo tường, một mảng xanh lục thì có gì đẹp? Nói tới làm tranh treo tường, đương nhiên phải dùng vật liệu mang tính nghệ thuật như vậy.

Mức độ quý giá chỉ là thứ yếu, quan trọng là hợp tâm ý.

Sống tới độ tuổi như ông nội Bách, chẳng lẽ một khối phỉ thúy Đế Vương Lục là có thể khiến ông vui vẻ? Bách gia không phải nhà giàu mới nổi, phỉ thúy cũng mới được chú ý đến khoảng trăm năm trở lại đây, mãi đến thời cận đại mới gia nhập vào thị trường mua bán, một thời gian sau giá cả mới dần tăng lên.

Trong hai chữ phỉ thúy, phỉ là tên gọi một loài chim có lông màu đỏ, thúy mang nghĩa xanh biếc, ban đầu chỉ có hai loại phỉ thúy màu này mới được xem là quý giá, chủng loại phỉ thúy chỉ xếp thứ hai, chọn không được màu sắc ưng ý mới xét đến chủng loại. Hơn nữa thời đó mỏ khai thác ngọc chưa cạn kiệt, chỉ cần vào nghề sớm, ai mà chẳng có vài khối phỉ thúy cực phẩm.

Nói cho cùng, phỉ thúy là thứ mua được bằng tiền, có đủ tiền thì mua gì chẳng được? Nhà Bạc Nam cũng thế, ba hắn cất giữ vài món đồ trang trí bằng phỉ thúy Đế Vương Lục, khóa trong tủ bảo hiểm, thỉnh thoảng lại lấy ra thở vẫn than dài với mấy ông bạn sao mãi chẳng có con dâu để ông tặng.

Huống chi Bách thị là doanh nghiệp dẫn đầu về kinh doanh đá quý?

Bạc Nam ngồi trước bàn làm việc, tự hỏi nên điêu khắc về chủ đề gì. Đơn giản nhất là chúc thọ, tùng hạc ngụ ý tuổi thọ dài lâu, bàn đào chúc mừng, thọ phúc an khang, phúc hải thọ sơn.. nhưng mấy thứ này hơi tầm thường?

Đao khắc của hắn đặt trên phỉ thúy, từng chút một khắc ra những quả tròn nhỏ

Hẳn đã hỏi Bách Diệm Quy, y nói ông nội mình rất thích những thứ cao siêu ít người hiểu.

Vậy thì làm đề tài sơn thủy ngộ đạo?

Không, đề tài ngộ đạo nghe có vẻ sâu sắc, nhưng đối với người lớn tuổi thì không phải điềm lành, đến tuổi ngộ đạo chẳng phải là ngụ ý cưỡi hạc về trời sao?

Người khác tặng còn được, nhưng Bạc Nam thì không, ngộ nhỡ biến tiệc mừng thọ của ông lão thành ngày sinh nhật cuối cùng thì hỏng, khoan nói Bách Diệm Quy có về phe hắn không, chưa gϊếŧ hẳn đã là bị hằn mê hoặc tới thần hồn điên đảo.

Suy bụng ta ra bụng người, ai dám tặng pháp khí mang ý ngộ đạo cho ba hắn hẳn cũng muốn gϊếŧ người.

Bạc Nam nhìn chằm chằm vào những điểm lấm tấm vừa điêu khắc, không hiểu sao cứ thấy.. giống bánh rán vừng.

Hắn chợt nảy ra ý tưởng, Bạc Nam lập tức ngồi thẳng người, bút đao trong tay lướt như bay, phỉ thúy cứng cáp như biến thành đậu hũ bị mài giũa thành nhiều góc cạnh.

Không lâu sau, hình mẫu thu nhỏ vô cùng sống động của một cô gái đã xuất hiện, phần ngọc trong suốt dưới chân được khắc thành mây khói lượn lờ, hoa văn phỉ thúy màu lục nhạt trở thành họa tiết trên váy, lả lướt xinh đẹp, tay cô gái nâng giỏ mây, trong giỏ là những quả tròn nhỏ như bánh rán vừng.

Ma Cô hiến thọ, được rồi, tuy vẫn hơi thô tục tầm thường, nhưng nhìn kỹ thì không đơn giản như vậy.

Bạc Nam tập trung nhìn khối ngọc trước mặt, sau khi xác định được đề tài hẳn không do dự, tiếp tục điêu khắc tỉ mỉ, chẳng mấy chốc cỏ linh chi và gậy như ý đã thành hình, thêm một chú khỉ nhỏ xuất hiện bên cạnh Ma Cô, theo bút đao di chuyển, từng sợi tóc dần được điêu khắc, sống động vô cùng.

Đầu bút của hắn khẽ chuyển động, xung quanh bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ thổi bay vụn ngọc vỡ trên bàn.

Bạc Nam không ngẩng đầu, đột nhiên nâng bút đao chỉ vào không trung, một tia khí tràng mà mắt thường không thấy bị đầu bút đao bắt lấy, dẫn dắt nó dung hòa vào trong phỉ thúy, tiếng nứt vỡ khe khẽ vang lên, Bạc Nam vẫn điềm tĩnh, chỗ nào bị nứt thì điều khắc lại chỗ đó.

Chỉ tặng một món đồ bày trí đơn thuần thì có gì hay? Hắn đang muốn chế tạo pháp khí.

Hắn không biết thái độ của Bách gia ra sao, nhưng vì Bách Diệm Quy, hẳn phải làm cho món quà này trở nên hoàn mỹ.

Khí tràng của phỉ thúy vốn không yếu, ngọc có thể dưỡng người, dù không điêu khắc thì vẫn là món pháp khí tự nhiên không tồi, nhưng một khi qua tay Bạc Nam thì khác.

Bên cạnh ngụ ý "trường thọ", hắn còn muốn nó đem lại "bình an" cho người nhận. Muốn "chúc thọ" thì tặng bát trường thọ là đủ, không cần chuẩn bị thêm tranh treo tường, nếu món quà này không thể bảo vệ ông nội Bách, người khác nhìn vào sẽ bàn tán hần không đủ năng lực.

Ma Cô bưng giỏ mây, bên trong là chín quả đào xếp chồng lên nhau, tròn trĩnh đáng yêu.

Trán Bạc Nam toát ra lớp mồ hôi mỏng, điêu khắc người, phần khó nhất là khuôn mặt, để đánh giá một tác phẩm khắc người có tốt hay không phải dựa vào điểm này.

Thời xưa có một cụm từ miêu tả nụ cười người phụ nữ, đó là "tươi cười tựa xuân về hoa nở", Bạc Nam rất muốn thử tay nghề một chút. Hàng mày lá liễu dài mảnh được định hình, tiếp đến là đôi mắt hàm chứa ý cười và khóe môi hơi nhếch lên, Ma Cô là tiên nữ, nụ cười của nàng không quyến rũ thu hút mà từ ái nhẹ nhàng, phù hợp với chủ đề hiến thọ.

Bút đao chuyển động tạo thêm độ cong ở hai má của Ma Cô, phác họa ra gò má đầy đặn.

Đường nét cơ bản đã xong, tiếp đến là trau chuốt chi tiết.

Làm việc này chú trọng sự liền mạch lưu loát, giống như đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng cao, đánh hai tiếng dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn, nếu bây giờ hắn ngừng điêu khắc thì linh cảm sẽ mất.

Bút đao của hắn lơ lửng cách phỉ thúy một khoảng nhỏ.

Dưới đầu bút, khí tràng tản ra như gợn sóng, linh hoạt tựa dòng nước, không chừa cơ hội cho hắn hạ đao. Vẻ mặt hắn chuyên chú, cổ tay bất động để hờ cạnh khối ngọc, trông như bị khựng lại nhưng các khớp ngón tay đã trắng bệch.

Đầu bút đao khẽ rung động.

Đột nhiên cửa sổ bật mở, gió lớn từ bên ngoài ập vào thổi loạn tóc hắn, có mấy sợi đâm vào mắt, Bạc Nam không thèm để ý, dồn hết tâm trí đọ sức với ngọc phỉ thúy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bút đao trong tay Bạc Nam rung lắc dữ dội, ngay giây sau lập tức răng rắc vỡ nát, vẻ mặt hắn không đổi, hắn vừa dùng sức đẩy bút đao xuống, bút đao bằng thép tinh luyện hóa thành bột phấn trong tích tắc!

Gió lớn tản đi, chỉ còn lại làn gió nhẹ thoáng qua.

Bột phấn trắng bạc tích tụ trên khối ngọc, Bạc Nam thở dài nhìn lại ngón tay mình, quả nhiên bên trên có một vết rạch rướm máu.

Món đồ này e là hỏng rồi, khí tràng không tụ mà tán, không thể nạp khí thì còn gì là đồ tốt?

Hắn thổi đi bột phấn trên ngọc, vẩy ít nước lên lau sơ qua.

Quả nhiên, đường nét chi tiết trên khuôn mặt đã hoàn thiện, nhưng giữa hai đầu mày của Ma Cô có một điểm chấm mờ nhạt.

Bạc Nam vuốt lên điểm chẩm, cẩn thận cảm nhận xem đây có phải ảo giác hay không. Hắn chợt khựng lại, cúi đầu nhìn kỹ, giữa hai đầu mày của Ma Cô xuất hiện một chấm đỏ.

Khí tràng của khối ngọc tức khắc thu lại.

Tiên nữ Ma Cô mặt mày như họa, ý cười lan tỏa, giữa hàng mày có một nốt ruồi son trông càng thêm hiền từ, dường như có tiếng ngâm nga khe khẽ vang lên, rồi dần tản đi theo hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Thành công.

~~~~~

Năm mới vui vẻ nha các bà ⁽⁠⁽⁠ଘ⁠(⁠ ⁠ˊ⁠ᵕ⁠ˋ⁠ ⁠)⁠ଓ⁠⁾⁠⁾