Chương 79: RA MẮT NGƯỜI NHÀ

Bách Diệm Quy đang vùi đầu làm việc.Chợt nghe thấy tiếng nổ lớn từ phòng làm việc của Bạc Nam, y tưởng xảy ra chuyện gì bèn vội vã chạy sang. Tới nơi mới thấy trong phòng là một mớ hỗn độn, đồ đạc ngã đổ, bụi bay mù mịt, giống như vừa gặp gió lốc. Điều an ủi duy nhất là Bạc Nam vẫn yên ổn ngồi đó, thậm chí đang nhàn nhã hút thuốc lá điện tử, vẻ mặt điềm tĩnh.

Nghĩ sao nói vậy, y còn tưởng thuốc lá điện tử không rõ nguồn gốc của Bạc Nam bị nổ rồi, mẹ nó lượng khói thuốc quá phi khoa học! Khói thuốc lá điện tử nhiều hơn thuốc lá thông thường, nhưng y chưa thấy khói thuốc nào dày đặc như băng khô.

Hơn nữa thứ này chất lượng kém, có lần thuốc lá của y hết, thấy Bạc Nam đang ngủ bèn mượn tẩu thuốc của hắn hút thử, nhưng không hút được gì hết! Chắc chắn là hàng dỏm!

"Anh không sao chứ?" Bách Diệm Quy lo lắng vào phòng, rõ ràng phòng làm việc bày bừa hỗn loạn, vào trong lại cảm thấy không khí rất tốt, khoan khoái dễ chịu, có loại ảo giác như đang dạo qua rừng núi tận hưởng thiên nhiên. "Thứ gì phát nổ à?"

Bạc Nam mỉm cười vẫy Bách Diệm Quy tới, kéo y ngồi lên ghế dựa, hai người chen chúc trên một cái ghế nhưng trông hắn vẫn rất thoải mái. Hắn chạm vào khối ngọc trên bàn: "Không sao, vừa rồi gió lớn thổi bung cửa sổ, em xem món đồ này thế nào?"

Bách Diệm Quy nhìn về hướng hẳn chỉ, không khỏi thầm cảm thán, y biết Bạc Nam thích điêu khắc, hắn chưa từng cho y xem tác phẩm của mình, y cũng không hỏi nhiều, mỗi người đều cần sự riêng tư, giống như Bạc Nam không quấy rầy lúc y làm việc.

Không ngờ tay nghề Bạc Nam đã đạt đến trình độ này!

"Ma Cô hiến thọ?" Bách Diệm Quy vươn tay chạm lên, nhà mình có kinh doanh đá quý, y từng thấy vô số nguyên liệu quý hiếm và tay nghề điêu khắc thượng thừa, nhưng Ma Cô hiến thọ này phải nói là sống động như thật, cảm giác ngay giây sau Ma Cô sẽ bay ra từ trong bản ngọc.

Tuy nghe hơi thô tục tầm thường, nhưng đây là đánh giá cao nhất dành cho tác phẩm điêu khắc người hay động vật.

Khi thấy một bức họa đẹp, chẳng ai khen là "người trong tranh tựa như tranh vẽ", mọi người đều tán thưởng trông rất có hồn!

"Lợi hại." Bách Diệm Quy chạm tay lên tượng ngọc, bàn tay dừng trên khuôn mặt Ma Cô, gương mặt tròn trịa bé bằng ngón tay, mặt mày hiền hậu, tươi cười như gió xuân, nổi bật nhất là điểm đỏ giữa trán, chi tiết này được khắc rất khéo, tay nghề Bạc Nam tốt, nốt chu sa cũng sống động.

Đối với phần lớn người bây giờ, ấn tượng về nốt ruồi son giữa mày đều đến từ hình ảnh phật Quan Âm trong Tây Du Ký, không biết nên diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy nốt ruồi son đó cực kỳ đẹp. Sau này tiếp quản sự vụ công ty, tiếp xúc với nhiều tác phẩm nghệ thuật cổ điển, y mới dần hiểu ra, xét về nhân tướng học, nốt chu sa giữa mày cho thấy người đó có duyên với cửa Phật, mệnh cách hiển quý, là dấu hiệu tốt.

Chi tiết nhỏ nhưng rất nổi bật, thoáng chốc khiến người ta thấy Ma Cô vừa mỉm cười.

Đúng là tuyệt phẩm.

Bách Diệm Quy chỉ khen ngắn gọn vài từ, nhưng với Bạc Nam vậy là đủ, hắn mỉm cười: "Nếu em thấy được thì để tôi sắp xếp, lấy nó làm quà mừng thọ cho ông nội."

"Hả.. a?" Bách Diệm Quy sững người: "Anh muốn tặng ông nội?"

"Đúng vậy." Bạc Nam ôm eo Bách Diệm Quy: "Em thích sao?"

Hắn nhìn đồng hồ treo tường: "Hôm nay không kịp, lần sau khắc cho em một bức treo ở nhà."

"Không cần đâu." Bách Diệm Quy vuốt ve Ma Cô: "Cái này quá quý trọng, không cần tặng món đồ quý trọng như vầy."

"Lỡ ông nội không vừa ý món quà, đuổi tôi ra khỏi nhà thì sao?" Bạc Nam gác đầu lên vai y, chớp chớp mắt: "Giám đốc Bách định chối bỏ trách nhiệm? Giám đốc Bách đừng quên, tôi đang giữ ảnh khỏa thân của.."

Bách Diệm Quy suýt chết vì sặc nước miếng: "Nói lung tung gì đó? Anh chụp lúc nào?"

Bạc Nam ẩn ý sâu xa: ".. Bây giờ, giám đốc Bách có cho chụp không?"

Bạc Nam cụp mắt, Bách Diệm Quy lại ma xui quỷ khiến cảm thấy hắn đang rất tủi thân, y cam chịu nói: "Chụp thì chụp, vậy là được chứ gì.."

Nụ cười của Bạc Nam chợt tắt, hắn ôm y vào phòng ngủ, thấp giọng dò hỏi: "Tăng ca xong chưa?"

Bách Diệm Quy lúng túng nhìn hắn, hít sâu một hơi: ".. Bạc Nam anh còn là người sao?"

Ngoài bước cuối cùng ra thì cái gì cũng làm hết rồi, đến tận bây giờ y vẫn chưa chính thức ăn được Bạc Nam!

Nếu hẳn không nhắc, y cũng quên mất công việc đang dang dở!

Đệt!

Lát nữa có cuộc họp trực tuyến với công ty do y tự thành lập ở nước ngoài, so với chi nhánh Bách thị tại Tô Châu, đây mới là con át chủ bài của y, cuộc họp này không thể hủy được!

Tổng giám đốc Bách nói kháy Bạc Nam xong mới chịu tăng ca, trước khi đi còn cần lên môi hẳn, hung dữ nói: "Anh đợi đó, sớm muộn cũng có ngày em" xử "anh tới mức không đứng dậy nổi!"

Dứt lời, Bách Diệm Quy rảo bước vào phòng làm việc.

Bạc Nam sờ lên đôi môi hơi tê, không nhịn được mỉm cười, ai "xử" ai tới mức không đứng dậy nổi?

* * * Diệm Quy nhà mình đáng yêu ghê.

"Anh Bạc." Đột nhiên có người gọi hắn.

Bạc Nam theo tiếng nhìn sang, Vương Nguyệt Nhĩ mở hé cửa dè dặt nhìn ra, Bạc Nam cười hỏi: "Sao vậy?"

Vương Nguyệt Nhĩ thẳng thắn nói: "Mai anh phải tới nhà họ Bách? Nhà họ Bách phía Bách thị?"

Bách Diệm Quy là tổng giám đốc danh tiếng vang xa, chỉ cần biết ba chữ này viết thế nào là có thể lên mạng tra tin tức về y, vô số trang web đăng bài, Vương Nguyệt Nhĩ muốn tìm hiểu thông tin không khó.

Thậm chí có thể nói em vốn không có ý định tìm tòi.

Cô bé cần biết chủ sở hữu và những cổ đông lớn của Vương thị là ai, em muốn xem mẹ mình còn quyền sở hữu cổ phần không, khi thấy tên Vương Ly Hợp trong danh sách cổ đông mới xác định mình lại có thêm một lá bài tẩy. Trang web mà em vào xem liệt kê một số công ty trong cùng thành phố, doanh nghiệp nổi tiếng như Bách thị, Lý thị đều có, bao gồm cả Bách thị.

Cô bé tò mò ấn xem từng cái, rồi phát hiện ra thân phận của Bách Diệm Quy.

"Đúng vậy." Bạc Nam đáp: "Em định làm gì? Mai em phải tới bệnh viện kiểm tra tai."

Vương Nguyệt Nhĩ ngừng một chốc, hỏi: "Em muốn hỏi anh Bạc.. em đang nghĩ có nên xin phép anh dẫn em tới tiệc mừng thọ nhà họ Bách không, hình như ông ngoại em quen biết ông nội Bách, em nhớ lúc nhỏ từng gặp ông ấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì không nên phá hỏng không khí tiệc mừng thọ, lỡ người ta vì giữ thể diện ngoài mặt nên đồng ý giúp, trong lòng lại không vui thì sao."

"Nhưng đợi đến khi kết thúc buổi tiệc, em lại sợ ông ấy không đồng ý giúp đỡ." Vương Nguyệt Nhĩ thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ: "Anh Bạc, anh thấy nên làm thế nào?"

Bạc Nam khẽ cười: "Vậy phải xem lựa chọn của em."

Hắn cùng Bách Diệm Quy tới tiệc mừng thọ của ông nội Bách, bốn bỏ làm năm thì chẳng mấy chốc ông ấy cũng là ông nội hẳn, đương nhiên hẳn sẽ không giúp cô bé diễn bi kịch vào ngày vui của ông.

Bạc Nam nhắm mắt cũng biết nên làm thế nào, đây là khác biệt giữa lòng bàn tay và mu bàn tay.

Đối với đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, có lẽ cách làm của Bạc Nam quá tàn nhẫn, nhưng cô bé phải đối mặt, thiên hạ nhộn nhịp vì lợi mà đến, nhốn nháo vì lợi mà đi, Bạc Nam cứu cô bé vì sự đồng cảm còn đọng lại, mà người hẳn cứu tình cờ là Vương Nguyệt Nhĩ, đổi thành Trương Nguyệt Nhĩ, Lý Nguyệt Nhĩ, Bạc Nam vẫn sẽ tương trợ.

Xem như kết một mối thiện duyên.

Vương Nguyệt Nhĩ nghĩ nghĩ nói: "Em nghe lời anh Bạc."

Bạc Nam đáp: "Mai đưa em tới bệnh viện khám tai, anh sẽ bảo Bách Diệm Quy chuyển lời giúp em."

"Vâng, cảm ơn anh Bạc." Vương Nguyệt Nhĩ lễ phép nói: "Chúc ngủ ngon, anh Bạc."

"Ừm, mau đi ngủ đi." Bạc Nam khẽ cười: "Tuổi nhỏ hạn chế thức khuya, sức khỏe em không tốt, không nghỉ ngơi dưỡng sức là tổn thọ đó. Mẹ em sẽ không gặp chuyện trong thời gian tới, yên tâm đi."

Nghe tới đây, Vương Nguyệt Nhĩ mới lộ vẻ vui mừng từ tận đáy lòng: "Cảm ơn anh Bạc! Giờ em đi ngủ liền!"

***

Hôm sau, ở nhà chính Bách thị.

"Ông nội! Con về rồi!" Bách Diệm Quy cởϊ áσ khoác, nhiệt độ từ hệ thống sưởi trong nhà khiến sắc mặt y hồng hào, cái lạnh thấu xương bên ngoài thoáng chốc tiêu tán.

Ông nội Bách mặc bộ đường trang đỏ thẫm, đầu tóc bạc chải vuốt gọn gàng, tinh thần phấn chấn, người gặp việc vui nên tâm trạng tốt, ánh mắt nhìn Bách Diệm Quy đong đầy ý cười: "Diệm Quy về rồi hả? Lại đây ngồi đi!"

"Mau, giới thiệu cho ông đây là ai?"

Thật ra hôm nay là sinh nhật bảy mươi chín tuổi của ông nội Bách, người ở đây kiêng kỵ, không làm tiệc mừng thọ mười năm một lần cho người từ sáu mươi trở lên vì làm thế là nhắc nhở Diêm Vương người này đã sống đủ lâu, dẫn đi được rồi. Vậy nên mới lấy sinh nhật năm bảy mươi chín tuổi làm tiệc mừng thọ, sang năm cả nhà cùng ăn bữa cơm sum vầy là được.

Bách Diệm Quy dẫn theo Bạc Nam ngồi xuống, lúc mới vào hẳn đã đưa quà cho người làm, Bách Diệm Quy nói: "Đây là Bạc Nam, con từng kể với ông rồi."

Bạc Nam ra mắt gia đình bạn trai cứ như cô dâu lên kiệu hoa, tâm trạng rất vi diệu, pha lẫn chút áy náy kỳ lạ, heo con mà ông nội Bách nuôi nấng hơn hai mươi năm, chưa kịp ủi cải trắng nhà ai đã bị heo nhà khác đẩy ngã.

"Con chào ông." Bạc Nam cúi đầu chào, không cần giới thiệu gia cảnh nhà mình, Bách Diệm Quy dẫn hẳn về đương nhiên đã làm công tác báo cáo từ trước, nếu tra hỏi gia cảnh người ta như trong phim thì quá thất lễ: "Hôm nay mạo muội tới làm phiền, xin ông đừng trách cứ."

"Có gì mà trách với không trách." Ông nội Bách cười híp mắt: "Gặp được người bạn như con là phúc của đứa cháu nhà ta! Thằng nhóc thối này gì cũng không nên thân, riêng vận may giao thiệp bạn bè lại rất tốt, ta nghe Diệm Quy nói con là người Tô Châu? Bên đó phong thủy tốt! Thượng Hải quá oi bức, ta từng nói với bác cả của Diệm Quy, đợi lớn tuổi hơn sẽ qua đó dưỡng lão!"

Bạc Nam nghe vậy bèn rút một tờ danh thϊếp ra, Bách Diệm Quy nhìn thấy lập tức hoảng loạn, y quá quen với danh thϊếp này! Bên trên viết "Trưởng phòng quan hệ công chúng Câu lạc bộ Lan Hợp - Bạc Nam", ai đó cứu với, sao hắn dám lấy ra.

Lạy trời, danh thϊếp đã được đưa đến tay ông nội, Bạc Nam nói: "Vậy vừa khéo, nhà con mở một câu lạc bộ, không gian thanh tĩnh tao nhã, rất phù hợp để dưỡng lão, nếu ông có nhã hứng thì tới ở vài hôm, nghỉ ngơi thư giãn."

Gì đây?

Bách Diệm Quy bắt lấy cánh tay Bạc Nam, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn đừng có nịnh bừa, lỡ ông nội tới thật thì toang! Hắn từng hứa sẽ dẫn y tới trải nghiệm 3p mà? Đó là nơi ông nội có thể tới ư?

"Được được được!" Ông nội Bách liếc qua danh thϊếp: "Thì ra Lan Hợp là nhà con mở, mấy ông bạn già của ta nói ở đó thoải mái lắm! Đồ ăn ngon, món sở trường của đầu bếp là.. đúng rồi, là Phật Nhảy Tường nhỉ? Nghe bọn họ khen một hồi ta cũng muốn đi, lần này cơ hội tới rồi!"

Bạc Nam đáp: "Bây giờ ông đi là vừa đẹp, mùa này bắt đầu lên món Phật Nhảy Tường. Trước đó thời tiết nóng bức, thầy thuốc trung y không cho nhà bếp làm, bảo là khí trời khô hanh, không nên ăn, giờ mới vào đông, nếu ngài muốn ăn cứ đánh tiếng với con, tới nơi sẽ không phải đợi lâu."

Câu lạc bộ Lan Hợp là nơi dành cho người lớn tuổi, có đoàn đội y bác sĩ chuyên nghiệp, có phòng cấp cứu, cơ sở vật chất đầy đủ, trước tiên người lớn tuổi sẽ được các thầy thuốc hội chẩn, sau khi thầy thuốc điền thông tin chi tiết về sức khỏe, thực đơn thích hợp và phương pháp dưỡng sinh xong mới được vào trải nghiệm dịch vụ.

Có người thích xem kịch, có người thích ngâm mình, người thích thưởng trà, người thích chơi cờ.. Tóm lại không thiếu thứ gì, còn có người làm bạn chơi cùng, trong câu lạc bộ thường có vài cao thủ quốc gia thay phiên trấn giữ, thậm chí nếu khách hàng muốn làm quen hay so tài với ai, câu lạc bộ đều có thể gửi thϊếp mời hộ, phát triển tới bây giờ, Lan Hợp đã thành nơi giao lưu giữa những người lớn tuổi.

Vốn dĩ chủ sở hữu câu lạc bộ là Bạc Nghi Chân, đây là một trong những sản nghiệp anh tự mình phấn đấu giành lấy, nhưng sau khi lão ba nghỉ hưu, Bạc Nghi Chân liền trở thành người làm công, ba anh chỉ việc hưởng thụ thành quả, còn anh xử lý toàn bộ công việc ở câu lạc bộ.