Chương 13

"Ngài đang làm gì vậy?" Nữ quỷ vốn tưởng rằng Tô Trầm Hương muốn trực tiếp gϊếŧ chết người đàn ông đó nhưng cô lại nhẹ nhàng kết thúc như vậy, còn người đàn ông đó thì vẫn sống tốt, điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy rất khó hiểu.

Lệ quỷ báo thù, hình như... không phải như vậy nhỉ?

"Hắn đã gϊếŧ người, ắt sẽ phải nhận phán xét của pháp luật." Tô Trầm Hương nói lời chính đáng rồi xua tay, sau đó nghiêm túc nói với nữ quỷ đang nhìn mình với vẻ không dám tin: "Hắn bị quỷ che mắt, bị nguyền rủa nên rất nhanh sẽ bị bắt. Đến lúc đó, gϊếŧ người đền mạng, hắn sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng trước sự phán xét của pháp luật."

Gây ra án mạng điên rồ như vậy, tuyệt đối sẽ không thể sống sót.

Huống hồ, sau khi bị quỷ che mắt, người đàn ông đó sẽ gặp phải những chuyện rất tàn khốc trước khi vào cục cảnh sát.

"Tôi nghĩ là nên gϊếŧ hắn."

"Đã vào cục cảnh sát thì đương nhiên hắn sẽ chết chắc rồi." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Lệ quỷ tuân thủ pháp luật của người sống như vậy khiến cho nữ quỷ kinh ngạc đến ngây người.

"Đại nhân, ngài có biết mình là gì không?" Cô ấy dè dặt hỏi.

"Cái gì?" Tô Minh buông điện thoại xuống, sải bước đi tới và hỏi.

Tô Trầm Hương, bé ngoan!

"Tôi là một thiên sư thực tập vừa xuất đạo, hiện đang là học sinh cấp ba, bây giờ đang nghỉ hè nên tôi muốn thư giãn một chút, chẳng bao lâu nữa sẽ tiếp tục học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."

Cô rất ngoan, vẫn nhớ phải học tập chăm chỉ, Tô Minh nhìn cô em họ hình như từ nhỏ đã không sáng dạ trong chuyện đèn sách.

Mặc dù cô có một số năng lực kỳ lạ nhưng chẳng qua vẫn là một đứa trẻ, anh ấy không muốn làm khó cô sau khi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, bèn gật đầu nói: "Sau này phải chuyên tâm học tập, loại nghề nghiệp như thiên sư này…" Anh ấy do dự một chút rồi nói với Tô Trầm Hương: "Vẫn là sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học rồi hẵng cân nhắc."

"Vâng!" Điều này tình cờ giống với suy nghĩ của Tô Trầm Hương.

Cô không muốn làm thiên sư, chỉ muốn ăn vài bữa no nê mà thôi.

Cô sắp vào trường cấp ba trọng điểm rồi, đương nhiên phải cố gắng học tập và làm chuyện nên làm ở tầm tuổi này.

Khi trẻ không cố gắng, về già sẽ hối hận.

Cô hiểu mà!

"Anh đã báo cảnh sát rồi nên sẽ đợi ở đây. Em về nghỉ ngơi trước đi." Tô Minh đã dịu dàng hơn một chút đối với cô em họ đột nhiên khiến người khác phải thay đổi cách nhìn, hơn nữa còn có vẻ vô cùng yêu thích học tập này.

Mặc dù còn rất trẻ nhưng trông anh ấy rất trầm ổn và tháo vát, huống hồ hình như anh ấy rất thân thiết với Tô Trầm Hương, nữ quỷ lập tức nhìn anh ấy một cách kính nể.

Khi nhìn thấy Tô Trầm Hương ngáp dài, xoa cái bụng nhỏ rồi vâng lời chuẩn bị đi ngủ, nữ quỷ vội vàng bò dậy rồi lon ton đi theo sau lưng Tô Trầm Hương.

Phía sau cô gái nhỏ mong manh và mềm mại là một bóng quỷ dữ tợn méo mó đang nhỏ máu theo sát.

Tô Minh chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy dạ dày cồn cào.

Anh ấy xoa sống mũi, nhìn Tô Trầm Hương vô lo vô nghĩ chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài tiểu khu truyền đến tiếng còi cảnh sát, anh ấy phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó bước tới cửa thang máy, chờ cảnh sát đến.

Đêm đó, chưa nói đến toàn bộ tiểu khu đều bị kinh sợ, rất nhiều người bị giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ say, nghe nói trong tiểu khu có án mạng thì vô cùng bất an, đó là chưa nói đến cả tầng của Tô Minh bị phong tỏa, toàn bộ cảnh sát đều bị căn phòng đẫm máu đầy tàn bạo đó làm cho khϊếp sợ, còn Tô Trầm Hương thì ngủ suốt đêm.

Cô đã hoàn toàn hòa nhập với thân thể này và có được tất cả ký ức của cô gái kia.

Trong giấc mơ, cô như được xem một cuốn phim rất dài, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không nghĩ ra tại sao cô gái này lại dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của mình như vậy.

Nhưng trong những ký ức đó, cô gái ấy đã thầm nghĩ rằng mình thật sự không muốn quay lại thị trấn nhỏ.

Không phải là vì chê nghèo yêu giàu.

Mà là... Tô Trầm Hương không muốn làm chậm trễ hạnh phúc nửa đời sau của cha mình nữa.

Trước đây, khi cô ấy ở với cha, cũng từng có người giới thiệu đối tượng tái hôn cho ông ấy nhưng tất cả đều bị Tô Trầm Hương khóc nháo và quấy rối.

Bởi vì sợ con gái sẽ bị mẹ kế bắt nạt nên cha cô - Tô Cường đã thật sự không cân nhắc đến chuyện tái hôn nữa. Một người đàn ông vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi nấng một đứa trẻ, những vất vả đó nào phải vài ba câu đơn giản là có thể nói rõ ràng.

Nhưng cho dù có làm việc vất vả, Tô Cường vẫn bị con gái vứt bỏ.

Tô Trầm Hương thầm nghĩ, tạm thời cô ấy sẽ không quay lại thị trấn nhỏ.

Cô ấy hy vọng Tô Cường có thể có được niềm hạnh phúc khác thay vì lúc nào cũng nhớ nhung mình, sau đó làm chậm trễ chính ông.

Nhưng mà, cha chắc chắn vẫn sẽ lo lắng cho cô.

Nghĩ về người đàn ông chất phác trong ký ức luôn yêu thương và bảo vệ mình, Tô Trầm Hương cảm thấy nếu mình đã chiếm lấy thân xác này, vậy thì phải biết báo đáp.

Sau này, cô sẽ đối xử thật tốt với cha cô ấy, làm một đứa con hiếu thuận, cũng sẽ không cản trở hạnh phúc của cha nữa.