Chương 14

Trong lúc Tô Trầm Hương mơ màng suy nghĩ rất nhiều điều trong giấc mơ, cô chợt nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện ở trước cửa nhà.

"Lúc trước Tiểu Bắc có nói với tôi, hạng mục ở Trung Hoàn kia có hơi bất thường..." Một người đàn ông nói với giọng điệu sầu não.

Cô nghe được giọng nói của người lạ thì dụi mắt bò dậy khỏi giường, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn của nữ quỷ ở đối diện!

Sợ hãi đến mức vỡ mạch máu!

"Đại nhân, ngài tỉnh rồi à?" Nữ quỷ ân cần và hiền thục nâng bàn tay quỷ máu tươi đầm đìa của mình lên, cung kính hỏi: "Ngài có đói không? Tôi nghe nói ở tiểu khu Trung Hoàn bên cạnh có lệ quỷ, vô cùng hung dữ, có vị cay cay, cực kỳ ngon luôn!”

Tô Trầm Hương không ngờ rằng nữ quỷ chỉ có thể nhìn không thể ăn này lại còn có thể giúp cô tìm thức ăn.

Trải qua sự thay đổi lớn trong việc chiếm lấy cơ thể của một cô bé, chỉ trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện nên ban đầu Tô Trầm Hương cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng nhìn vẻ mặt lấy lòng của nữ quỷ, cô chợt cảm thấy điều này cũng không tệ lắm.

Nhà cô ấy đã bị cô ăn sạch trơn, không còn một chút âm khí nào.

Bây giờ cô đã rời khỏi nhà mình, thu nhận thuộc hạ để tìm hiểu thông tin cho bản thân, có lẽ thành phố này sẽ trở thành một căng tin lớn khác của cô.

“Kể chi tiết cho tôi nghe đi.” Cô không còn buồn ngủ nữa, đôi mắt mở to sáng ngời.

Tinh thần vô cùng phấn chấn!

Nữ quỷ nhìn thấy cô vui mừng, biết mình đang vuốt mông ngựa đúng chỗ nên càng không biết xấu hổ mà nói: “Chính là tiểu khu Trung Hoàn cách đây ba con phố, nổi tiếng là xây dựng dở dang hơn mười năm qua. Bên trong ma quái lắm thưa đại nhân, sáng nay tôi đi qua kiểm tra thì thấy có gì đó không ổn.”

Nữ quỷ được giải thoát từ phòng bên cạnh, sau khi lấy lại được tự do, cô ấy mất cả đêm lang thang khắp nơi và hỏi thăm mấy con quỷ gần đó xem ở đâu có lệ quỷ vừa hung dữ vừa ác độc.

Sau đó, cô ấy nhận được tin tức như vậy.

Đại nhân nhà cô ấy đói bụng, cô ấy đau lòng lắm!

Tô Trầm Hương yên lặng lắng nghe, sờ lên cái bụng nhỏ của mình.

Âm khí như kẹo cao su - chẳng thể nào chống đói, vậy nên cô lại thấy đói rồi.

"Được rồi, tôi nhất định phải đi xem một chút. Vì dân trừ hại ấy mà." Cô chậm rãi nói.

“Ngài thật tốt bụng, đúng là một lệ quỷ chính trực!” Nữ quỷ nịnh nọt, khác hoàn toàn với bộ dáng run rẩy vì sợ hãi của cô ấy ngày hôm qua.

Tuy nhiên, Tô Trầm Hương cũng không để ý nhiều, dù sao thì làm ác quỷ, có mấy tiểu đệ đi theo giúp mình tìm đồ ăn rồi còn nịnh nọt mình, không phải là chuyện rất bình thường sao?

Cô lấy quần áo sạch trong vali ra rồi mặc vào, khi mở cửa phòng bước ra ngoài, cô nhìn thấy Tô Minh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông rất đẹp trai trong phòng khách.

Người đàn ông đó cau mày nói: "Nếu Tiểu Bắc đã nói như vậy thì tôi e rằng dự án ở Trung Hoàn thực sự có vấn đề gì đó. Nhưng nếu tôi từ bỏ, rất có thể tập đoàn sẽ chất vấn tôi."

Khi anh ấy đang nói về những lo lắng trong công việc, Tô Minh chợt nhìn thấy Tô Trầm Hương mở cửa phòng, loẹt xoẹt đi ra ngoài.

Vừa trải qua một đêm đáng sợ như vậy nhưng vẻ mặt của Tô Trầm Hương không có chút sợ hãi nào, khuôn mặt nhỏ ngủ say đến đỏ bừng, không thể không khen tố chất tâm lý của cô vô cùng tốt.

Tô Minh sờ quầng thâm dưới mắt vì cả đêm không ngủ của mình, gọi Tô Trầm Hương đi tới.

"Vị này là Trần tổng." Anh ấy giới thiệu cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương chào hỏi vị Trần tổng đang mỉm cười ân cần với cô.

"Đây là cô em họ mà anh nói đến à, hình như không giống với những gì anh nói..." Trần tổng là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, phong thái ưu tú, hình như có quan hệ rất tốt với Tô Minh.

Nhìn thấy Tô Trầm Hương, anh ấy buột miệng nói ra một câu nhưng rồi lại cảm thấy nói như vậy khá bất lịch sự nên liền im lặng. Anh ấy thọc tay vào túi, lấy ra một bao lì xì đỏ rồi qua quýt dúi cho Tô Trầm Hương, nói: "Đừng chê anh lỗ mãng nhé, cầm lấy rồi mua mấy thứ văn phòng phẩm hay gì đó, chăm chỉ học tập nhé."

Tô Trầm Hương không nhận ngay mà nhìn Tô Minh.

Tô Minh gật đầu.

Lúc này, Tô Trầm Hương mới nhận lấy bao lì xì đỏ và lịch sự cảm ơn anh ấy.

"Cảm ơn anh."

Đối mặt với những món quà gặp mặt của người sống nhiệt tình như thế này, cô quyết định nhập gia tùy tục, cũng tặng lại cho Trần tổng – người đã tặng bao lì xì đỏ rất dày một món quà gặp mặt.

“Tặng anh nè.” Cô hào phóng đưa một sợi tóc cho Trần tổng.

Khóe miệng Trần tổng giật giật.

Dù lúc này tâm trạng của anh ấy đang rất sầu khổ vì công việc không thuận lợi, nhưng thấy cô bé nhìn mình đầy mong đợi, Trần tổng không nhịn được mà sờ sờ gương mặt không tính là bá đạo tổng tài của mình, thăm dò nhìn thư ký nhà mình rồi thận trọng hỏi: “Đây có thể xem như là… quà gặp mặt?”

Anh ấy sợ cô bé nói ra điều gì đó, ví dụ như là tặng tóc thì chính là người của cô, Trần tổng không thể đoán được các cô gái trẻ bây giờ đang nghĩ gì.