Chương 18

Ai làm kinh doanh cũng ít nhiều tin vào mấy lời đồn thổi mê tín này, từ đó về sau cũng không có công ty nào tình nguyện tiếp nhận hạng mục này nữa.

Do đó, tiểu khu trung tâm chưa hoàn thành này đã nổi tiếng khắp thành phố.

Chỉ có tập đoàn Trần thị là không tin vào tà ma, năm nay đã tiếp quản khu đất này với mong muốn hoàn thành được hạng mục còn đang dở dang.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ bởi vì giá cả của mảnh đất này quá rẻ.

Hiện tại, thành phố tấc đất tấc vàng nhưng lại có thể nhận được chuyển nhượng lô đất tại khu trung tâm với giá rẻ bất ngờ, một khi xây xong, lúc bán ra sẽ thu được lợi nhuận không tưởng.

Thật ra, Trần tổng cũng cảm thấy tòa nhà chưa hoàn thành này có chút ma quái.

Tuy nhiên, đối với tiền đồ của anh ấy mà nói, anh ấy vẫn cắn răng không tin vào cái tà ma này.

Nhớ đến lời nói của đứa em họ kia, anh ấy lại không nhịn được mà mở điện thoại lên, tìm kiếm thông tin liên lạc.

Suy đi nghĩ lại, anh ấy vẫn không gọi điện thoại. Sau đó anh ấy đứng lên, quyết định đi đến tiểu khu trung tâm nhìn một chút.

Giờ đang là giữa ban ngày, hơn nữa, một số chuyên gia cũng được cử đến công trường làm việc. Do đó, hiện tại ở công trường đang có rất nhiều người làm việc, lại đang giữa trưa tháng 8 nên dương khí rất thịnh, hẳn là không có vấn đề gì.

Anh ấy tự an ủi mình bằng suy nghĩ như vậy, sau đó lập tức lái xe đến công trường.

Khi đến công trường, Trần tổng đã thấy rất nhiều nhân viên được lãnh đạo cấp cao của tập đoàn phái đến, họ đang tính toán, đo đạc khắp nơi trong tiểu khu, còn chỗ tòa nhà chưa hoàn thành thì có rất nhiều công nhân đang tất bật làm việc.

Nhìn thấy những người này ở đây khiến Trần tổng thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh nắng mặt trời oi ả, nỗi sợ hãi của anh ấy cũng tan biến, anh ấy xuống xe và đi về phía trước.

“Sư phó, vất vả rồi.” Bởi vì là nhân viên do tập đoàn trực tiếp phái xuống làm việc nên anh ấy cũng khách khí chào hỏi.

Tuy nhiên, có lẽ nhân viên của trụ sở chính không coi trọng nhân viên của công ty trực thuộc, mặc dù anh ấy là con cháu nhà họ Trần, còn là Phó tổng của công ty nhưng những người đó vẫn sa sầm mặt mày, giống như đang chê bai những công nhân bị bụi bẩn, đất cát bám đầy người nên cũng không thích nói chuyện với anh ấy.

Trần tổng nhìn hai chuyên gia đang cầm dụng cụ đo đạc hướng về phía tòa nhà chưa hoàn thành nói gì đó, anh ấy cảm thấy có hơi mắc cỡ vì bị từ chối.

Dù sao thì anh ấy cũng là người kiêu ngạo, nếu mấy nhân viên của trụ sở chính không thèm nể mặt anh ấy thì anh ấy cũng không thèm mặt nóng dán mông lạnh* làm gì. Trần tổng vẫy tay rồi bắt đầu quan sát công trường đầy ắp vật liệu xây dựng.

*mặt nóng dán mông lạnh: Là khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

Sau khi tránh hai cái xe công trình đang chạy tới, Trần tổng lại nhìn những nhân viên của trụ sở chính đang thảo luận khí thế về thời gian thi công, anh ấy cảm thấy công trình này cũng không có vấn đề gì.

Sau khi quan sát một hồi, Trần tổng thấy hạng mục công trình này cũng không khác gì những hạng mục khác.

Cái gọi là tà ma và âm khí nặng mà em họ đã nói với anh, anh ấy cũng không cảm giác được.

Tuy nhiên, chuyện này cũng ít nhiều liên quan đến an toàn của đội thi công mà anh ấy cử đến, Trần tổng không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Chính vì vậy, anh ấy vẫn chưa quyết định cho đội thi công của công ty tới đây làm việc. Tiếp đó, Trần tổng lại đi dọc theo mấy tòa nhà chưa hoàn thành.

Anh ấy vô thức đi tới tòa nhà chưa hoàn thành nằm ở khu vực trung tâm.

Tuyệt thật, đây là tòa nhà mười tám tầng còn đang xây dựng dở dang, trước mặt anh ấy chỉ là một tòa nhà trống rỗng, lối ra vào ở tầng một chưa được lắp đặt cửa hướng thẳng về phía anh.

Không khí mát lạnh thoát ra từ những lỗ hổng trong tòa nhà.

Tòa nhà ở phía bắc nhưng quay mặt về phía nam, đúng là mát mẻ.

Trần tổng cũng cảm thấy bên ngoài hơi nóng.

Hơn nữa, anh ấy còn đang mặc âu phục, thật không khác gì bị tra tấn trong thời tiết oi nóng hơn 30 độ này. Anh ấy bước nhanh vào trong tòa nhà, cơn gió mát mẻ lập tức thổi tới khiến anh ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh ấy ở lại trong căn phòng nhỏ ở tầng một, quan sát xung quanh tầng này một chút.

Anh ấy loáng thoáng nhớ tới một số thông tin về các tòa nhà trong hạng mục này, bây giờ anh ấy mới chợt nhớ ra có tin đồn về một người đã biến mất trong tòa nhà này.

Không biết có phải do tầng này quá mát mẻ hay không, nhưng tóm lại anh ấy dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Bây giờ, các nút bấm của thang máy được lắp đặt đối diện lối ra vào của tòa nhà cũng đang nhấp nháy một cách khó hiểu.

Tốt nhất là anh ấy cứ xem xét kỹ hạng mục này một chút xem có nên từ chối hay không. Trần tổng do dự một chút rồi bắt đầu đi xung quanh tầng một.