Chương 19

Tầng một cũng không lớn, không có phòng ở, chỉ có phòng bảo vệ, phòng giám sát và một phòng vệ sinh chung, còn lại ở hai bên là thang thoát hiểm.

Thang thoát hiểm nối thẳng với hầm để xe, phòng bảo vệ và phòng giám sát vẫn trống rỗng. Anh ấy vừa chú ý tình hình an ninh ở tầng một vừa đi đến phòng vệ sinh ở bên cạnh hành lang.

Phòng vệ sinh cũng cực kỳ yên tĩnh.

Bởi vì đang ở mặt sau của tòa nhà nên dù ngoài trời đang nắng gay gắt thì bên trong vẫn rất mát mẻ. Hơn nữa, đội thi công không vào đây nên trong tòa nhà không có ai, phòng vệ sinh cũng yên tĩnh.

Cũng may, có công ty nhận hạng mục này trong mấy năm nay liên tục nên điện nước trong tòa nhà cũng được lắp đặt đầy đủ. Trần tổng nhìn phòng vệ sinh đã được sửa chữa cẩn thận, cảm thấy cũng tạm được, anh ấy thuận tiện đi tới bồn rửa tay để rửa mặt.

Không biết có phải do phòng vệ sinh quá yên tĩnh hay do những tin đồn kỳ quái về hạng mục này, hay do những lời em họ đã nói mà Trần tổng vừa rửa tay vừa ưu sầu nghĩ, nếu mình từ chối sự phân công của trụ sở chính về hạng mục này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bản thân.

Trong giới bất động sản thì việc tiếp quản tòa nhà chưa hoàn thành không phải là chuyện hiếm lạ.

Nhưng nếu chỉ vì cảm thấy tòa nhà chưa hoàn thành ẩn chứa xui xẻo mà từ bỏ thì mới là chuyện hiếm lạ.

Nhưng... anh ấy vẫn muốn từ bỏ.

Anh ấy còn phải bảo đảm sự an toàn cho đội thi công của công ty mình.

Cho dù anh ấy không nhìn ra điểm gì bất thường trong tòa nhà này, nhưng mà…

Anh ấy vừa suy nghĩ vừa lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương trên bồn rửa tay thì đột nhiên sững người lại.

Trong gương, phía sau lưng anh ấy, một bóng người mờ ảo không biết xuất hiện từ lúc nào.

Một luồng khí lạnh từ phía sau đột nhiên xông thẳng đến người anh ấy!

Ở trong gương, bóng một người đang cúi đầu không biết xuất hiện từ lúc nào.

Không có âm thanh, cũng không có một chút tiếng động nào để anh ấy nhận ra có người phía sau mình.

Trần tổng sững người lại, một bàn tay trắng bệch mờ ảo gần như khoác lên trên vai của anh ấy.

Nhưng khi sắp hạ xuống chạm đến vai anh, bàn tay đó lại giống như bị bỏng, đột nhiên rút về.

Anh ấy chỉ cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào lưng của mình, vừa tham lam vừa âm u lạnh lẽo, khiến toàn thân của anh ấy như muốn nổ tung.

Gần như không thể hít thở, cả người Trần tổng mềm nhũn, anh ấy kìm nén nỗi sợ hãi, đột ngột quay đầu, đối diện với bóng người phía sau hiện ra trong gương.

Khi đối diện với đôi mắt đó, bốn mắt nhìn nhau, Trần tổng sửng sốt một lúc rồi chợt thở phào nhẹ nhõm.

“Sao lại là em?” Nhìn thấy mỹ nữ phía sau đang quan tâm nhìn mình, anh ấy dụi dụi khóe mắt đau nhức, vẫn còn cảm thấy hoảng hồn không thôi.

Cảm giác vừa mới gặp phải thứ gì đó đáng sợ hoang đường vẫn chưa tan biến hoàn toàn nhưng trên mặt anh ấy lại hiện lên nụ cười tươi rói.

Nhưng thái độ vừa rồi của anh ấy gần như đã dọa sợ cô gái xinh đẹp này, cô ấy quan tâm đi đến gần anh, hỏi: “Khi nãy anh làm sao thế? Em nghe nói anh đến công trường tìm em à?”

“Không sao, anh chỉ muốn qua đây nhìn một chút thôi. Đây là nhiệm vụ mà tập đoàn giao cho, anh vẫn muốn cân nhắc thêm nữa.”

Đây là bạn gái của anh ấy, tình cảm vô cùng sâu sắc, yêu nhau đã mấy năm rồi, bây giờ đang chuẩn bị kết hôn.

Vậy nên anh ấy mới muốn dốc sức bộc lộ tài năng trong gia tộc, cũng là vì có thể cho bạn gái của mình, cũng như gia đình tương lai một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Không phải bất kỳ đứa bé nào sinh ra trong một gia tộc lớn đều được trải qua một cuộc sống thật hạnh phúc.

Anh ấy liều mạng nỗ lực, cạnh tranh với những người cùng thế hệ, sau đó từ từ leo lên vị trí đứng đầu gia tộc.

Cho dù không thể trở thành người thừa kế của tập đoàn Trần Thị thì ít nhất cũng phải có một chỗ đứng nhất định tại trụ sở chính của tập đoàn.

Vì đã yêu nhau nhiều năm, anh ấy và bạn gái cũng không giữ khoảng cách với nhau lắm, vừa nói với bạn gái về những lo lắng mơ hồ của bản thân, vừa cùng nhau ra khỏi phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh này vô cớ khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái, vậy nên rời khỏi đó cũng tốt.

Vừa nói, anh ấy vừa bước đi rồi vòng tay qua ôm vai bạn gái, nhìn cô ấy hơi nghiêng nghiêng người né tránh bản thân, còn thể hiện vẻ hơi ngượng ngùng, anh ấy cười cười không để ý, một trước một sau đi vào hành lang râm mát cùng cô ấy, nói ra lo lắng trong lòng: “Tiểu Bắc nói hạng mục này khá kỳ lạ, anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn từ bỏ.”

“Tại sao vậy?” Cô gái đi bên cạnh anh ấy nhỏ giọng hỏi.

“Mặc dù nói những thứ này khiến người khác cảm thấy mê tín phong kiến, nhưng mà hạng mục này luôn xuất hiện vấn đề. Anh là thương nhân, cho dù muốn kiếm tiền thì cũng thể lấy an toàn của người khác ra đánh cược, phải không?”