Chương 3

“Vâng.” Từ Lệ đuổi theo chủ tịch Lâm, vội vàng liên tục đồng ý.

Bà ta ân cần vô cùng.

Biệt thự vừa mới còn huyên náo giờ đã trở nên yên ắng.

“Tô Trầm Hương, mày nhìn xem mày đã làm gì đi! Nếu là chim sẻ thì cũng đừng mơ ước làm phượng hoàng. Vào được cửa nhà họ Lâm, mày liền cho rằng bản thân là cô chủ của nhà này sao?”

Thấy người giúp việc vội vàng chạy vào phòng của Tô Trầm Hương để dọn dẹp đồ đạc đưa cô đi, nữ sinh trước mặt Tô Trầm Hương cười giễu cợt một tiếng.

Cô ta rất xinh, tóc hơi uốn xoăn thành gợn sóng, ăn mặc cũng rất xa hoa, là thuộc các thương hiệu xa xỉ. Cô ta đi đến trước mặt Tô Trầm Hương, khẽ nói: “Nếu tao là mày, tao sẽ cách nhà họ Lâm rất xa. Còn có, lăn trở về huyện nhỏ của mày mà học cấp III đi, tao không muốn nhìn thấy mày ở Tín Đức!”

Cô ta cũng có vài phần giống Từ Lệ.

Tô Trầm Hương nhìn nữ sinh nói lời lạnh nhạt với mình, cô nhớ, đây là cháu gái bên họ ngoại của Từ Lệ, là chị họ của nguyên chủ, An Gia Gia.

Sau khi Từ Lệ gả vào môn, làm vợ chủ tịch, bà ta liền mang cháu gái An Gia Gia mình yêu quý nhất vào nhà họ Lâm.

Hiện tại An Gia Gia đang làm thực tập sinh ở một công ty giải trí của Lâm thị. Bởi vì có vẻ ngoài xin đẹp, có tuổi trẻ và sức sống, tuy chưa debut nhưng nhờ sự phát triển của internet hiện nay, cô ta cũng thu hoạch được một số lượng người hâm mộ nhất định trên mạng. Cô ta là niềm tự hào của Từ Lệ.

So với con chồng trước xuất thân từ huyện thành, khiến bà ta mất mặt, liên lụy đến bà ta, Từ Lệ hiển nhiên càng thích cháu gái mang đến quang vinh cho mình, thân thiết với mình hơn.

Lúc này đây, cũng là do An Gia Gia nói bóng nói gió trước mặt Từ Lệ. Cô ta bảo nếu Từ Lệ không trừng phạt Tô Trầm Hương nghiêm khắc vào, thì chủ tịch Lâm sẽ tức giận, có lẽ còn sẽ ly hôn với Từ Lệ.

Ly hôn là chuyện Từ Lệ không muốn xảy ra nhất.



Bà ta vất vả nhảy từ một giáo viên thành vợ của chủ tịch Lâm thị. Nếu như ly hôn, bà ta phải trở về thời kỳ liều mạng bôn ba vì sinh hoạt, mất đi hàng xa xỉ, mất đi biệt thự lớn, mất đi người giúp việc chăm lo đến mọi bữa ăn giấc ngủ, vậy bà ta sẽ không sống nổi.

Năm đó ly hôn Từ Lệ đã không cần con gái ruột, để lại con gái cho chồng trước.

Hiện tại, chẳng qua chỉ là trả con gái lại cho chồng trước mà thôi.

Bởi vì cảm thấy con gái là mối phiền hà, cho nên, đối với việc chủ tịch Lâm muốn đuổi Tô Trầm Hương đi, bà ta không hề có ý kiến gì.

Tô Trầm Hương cũng không có ý kiến.

Tô Trầm Hương không thích mấy người sống trước mặt này, cũng rất lo lắng, với tính cách nóng nảy này… Nếu lại sống chung với bọn họ, lỡ như cô không cẩn thận gϊếŧ vài người, vậy thì cô không phải lệ quỷ tốt rồi.

Chẳng qua Tô Trầm Hương càng chán ghét giọng điệu của An Gia Gia. Tuy rằng hiện tại đầu óc còn mơ hồ, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không phải đại tiểu thư, chị lại càng không phải. Chị còn không bằng tôi. Dù sao thì tôi cũng là con gái kế. Đến cả cái danh con gái kế mà chị cũng không có, còn không phải chỉ là bà con nghèo ăn cơm trắng sao?”

“Mày!”

An Gia Gia ngạc nhiên trợn tròn mắt, không ngờ Tô Trầm Hương lại nhanh mồm dẻo miệng đến vậy.

Dù sao cô ta cũng là thực tập sinh có chút nổi, thế nhưng lại bị một đứa con gái quê, xuất thân từ huyện thành, vì có thể ở biệt thự mà bỏ bố ruột giễu cợt.

“Còn nữa, chị biết vì sao Lâm Nhã lăn xuống cầu thang mà đúng không? Không phải cậu ta sắp tỉnh rồi sao? Sao cô không ngẫm lại đến lúc đó mình phải làm sao đi!”

Sự bất thường của An An đều được Tô Trầm Hương nhìn thấy. Cho dù cô muốn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc làm lệ quỷ, không thể gϊếŧ người, nhưng cô cũng không ngại làm cuộc sống của cô ta gian nan một chút.



Tô Trầm Hương nhìn An Gia Gia với ánh mắt ghét bỏ, người sống như vậy, cô ăn vào chỉ sợ đau bụng.

Nhưng nhìn thầy An Gia Gia tức hộc máu, ánh mắt còn lộ ra sự sợ hãi, Tô Trầm Hương liền cảm thấy hả hê.

Kia không phải cảm giác của Tô Trầm Hương.

Là bản năng cuối cùng của thân thể này.

Bởi vì luôn bị An Gia Gia cười nhạo lẫn trêu chọc, cho nên, khi nhìn thấy An Gia Gia chật vật lo lắng, cơ thể này sẽ trở nên phấn khích.

Trong lòng Tô Trầm Hương còn có nhiều nghi hoặc, cô không để ý đến An Gia Gia mà đi qua một bên.

Nhưng cặp mắt đỏ lên vì tức giận của An Gia Gia lại dừng trên người cô.

Trong đại sảnh rộng lớn, nguy nga lộng lẫy, Tô Trầm Hương dáng người nhỏ nhắn, tóc dài đen nhánh xỏa tung trên vai, tăng thêm vài phần yếu ớt mà đẹp đẽ.

Cánh tay mềm mại trắng như tuyết của cô bị ánh đèn thủy tinh chiếu vào đến gần như trong suốt. Nếu không phải biết Tô Trầm Hương chỉ mới đến đây sống ba tháng, thì cô gái trông trắng nõn xinh đẹp đến động lòng người này, rõ ràng chỉ mặc một chiếc váy bằng vải bông đơn giản, lại giống như thiên kim sống trong nhung lụa chân chính.

Tô Trầm Hương trước kia… Có khí chất như vậy sao?

An Gia Gia vừa tức giận vừa ghen ghét trong sự nghi ngờ.

Nhưng cô ta tức giận với thái độ của Tô Trầm Hương dành cho mình hơn.

Từ khi nào Tô Trầm Hương dám nói những lời đáng giận kia với cô ta?