Chương 4

Mắt thấy đám người giúp việc xách vali đi xuống, An Gia Gia lập tức đảo mắt rồi đi đến nói nhỏ với người giúp việc vài lời.

Cô ta cười tươi, đám người giúp việc lại do dự một chút, nhưng khi nhìn về phía Tô Trầm Hương đang gục đầu đứng trong đại sảnh, dường như không quan tâm đến mọi thứ thì bọn họ vẫn gật đầu.

“Cô Tô, này…”

Một người giúp việc đến nhắc nhở Tô Trầm Hương, đã đến lúc cô nên rời đi rồi.

An Gia Gia nhìn Tô Trầm Hương với ánh mắt đắc ý, cô ta đang chờ.

Lúc trước, Tô Trầm Hương quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin Từ Lệ đừng đưa mình về quê, vì có thể ở lại nhà họ Lâm, cô ta đã khóc rất thảm thiết.

Hiện tại, nhà họ Lâm không cần cô ta nữa, đây không phải giống như trời sập đối với Tô Trầm Hương sao?

Mình sẽ chờ xem Tô Trầm Hương sẽ làm trò hề gì để ở lại cái nhà này.

Nhưng khác với những gì An Gia Gia tưởng tượng, Tô Trầm Hương không nói gì cả mà chỉ đi theo người giúp việc ra khỏi cửa biệt thự.

Nhưng trước khi rời khỏi, Tô Trầm Hương nghĩ nghĩ rồi quay đầu nhìn An Gia Gia đang nhăn mặt.

“Chị hại người, tôi cũng chỉ thổi chút khí cho chị, tôi vẫn là lệ quỷ tốt.”

Người làm hại đến người khác là kẻ xấu, cô trừng phạt người xấu xem như trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện.

Huống chi, cô chỉ trừng phạt một chút chứ không gϊếŧ người…

Suy nghĩ xong, Tô Trầm Hương lập tức tự tin ưỡn ngực.

Cô đứng trước cửa biệt thự, nhẹ nhàng thổi một hơi về phía An Gia Gia đang nghiến răng nghiến lợi trong đại sảnh.

Một khắc kia, dường như An Gia Gia cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua bả vai mình, cơ thể trở nên lạnh lẽo không rõ, giống như khí tức trong cơ thể đã mất đi độ ấm. Cô ta nghi ngờ nhìn điều hòa trong biệt thự, chà xát hai tay.

Tô Trầm Hương cảm thấy hài lòng, cô ngồi vào xe của nhà họ Lâm.

Chủ tịch Lâm nói bảo tài xế đưa cô về quê.

Tuy rằng Tô Trầm Hương hơi chột dạ, không biết những người lớn sống mười mấy năm ở quê quán có nhìn ra cô trở nên khác đi hay không.



Nhưng Tô Trầm Hương không cần lo lắng đến chuyện này. Bởi vì trong đêm mưa, xe chạy đến khu hoang vắng nhất giữa biệt thự và nội thành thì dừng lại.

Ngay sau đó, tài xế trung niên lịch sự mời Tô Trầm Hương xuống xe, dọn va li của cô xuống rồi nghênh ngang rời đi.

Đắm chìm trong mưa to, không người bên đường, Tô Trầm Hương ngồi trên va lo, lấy ô che ra khỏi va li để tránh cho điện thoại bị ướt. Cả người cô bị mưa to xối, lặng im khởi động điện thoại còn một chút pin.

Trên màn hình điện thoại có hơi chói mắt trong đêm tối, danh bạ của cô chỉ có vài số. Thoạt nhìn thì thấy nguyên chủ là người có tính cách không thích xã giao.

Nhưng hiện tại Tô Trầm Hương cần trợ giúp.

Đây là sự bất tiện khi làm người sống.

Trước đây làm lệ quỷ, cô muốn đi chỗ nào thì chỉ cần nghĩ đến nơi đó là được.

Mà khi bám vào người sống, có thân thể, Tô Trầm Hương không thể làm vậy.

Thân thể người sống kìm hãm cô, thậm chí giam cầm cô, không cho cô rời khỏi cơ thể này.

Đây không giống như trong trí nhớ của những lệ quỷ mà cô từng ăn, bọn họ có thể tự do ra vào thân thể của bất cứ người nào.

Cho nên, giống như là Tô Trầm Hương bị cơ thể này nhốt lại.

Tô Trầm Hương lại hừ một tiếng. Đầu tóc dán lên mặt vì mưa to làm cô cảm thấy không thoải mái.

Cô nghĩ đến vừa rồi An Gia Gia nói khẽ với người giúp việc, còn có người giúp việc nói nhỏ với tài xế, cô liền biết vì sao mình bị ném xuống giữa đường, chật vật đến cùng đường… Vậy chuyện cô thổi một hơi vào An Gia Gia là rất đúng lý hợp tình.

Cảm thấy bản thân không làm sai, Tô Trầm Hương không còn gánh nặng tâm lý. Cô mở điện thoại lên, chọc vào chữ “Bố” trên điện thoại, lại nhíu mày.

Trong nháy mắt, dường như cơ thể này khó chịu với lựa chọn này.

Đây cũng là bản năng của cơ thể.

Nguyên chủ không muốn trở lại bên cạnh bố.

Tô Trầm Hương còn chưa kịp xem ký ức của thân thể này, cô nghĩ nghĩ rồi gọi đến một số khác.

Trong trí nhớ, người trẻ tuổi tên Tô Minh này là con trai của bác cả, cô nên gọi một tiếng anh.



Tô Minh vừa mới tốt nghiệp đại học hia năm, tốt nghiệp đại học có tiếng, là niềm tự hào của nhà họ Tô.

Sau khi tốt nghiệp, Tô Minh ở lại thành phố lớn này dốc sức làm. Bằng với năng lực làm việc xuất sắc, trong vòng hai năm ngắn ngủi, anh ấy đã trở thành thư ký của phó tổng giám đốc của một công ty lớn.

Quan hệ của Tô Minh với Tô Trầm Hương không được tốt lắm. Nhưng mà đối với một cô gái không muốn rời khỏi thành phố này, thì Tô Minh là lựa chọn tốt nhất.

Điện thoại vang lên hai tiếng rồi bị cắt đứt.

Tô Trầm Hương lại gọi, bên kia lại tắt.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa to tầm tã. Lần này cô không gọi điện mà chỉ gửi tin nhắn, thuận tiện xác định vị trí cho mình.

Chưa đến một phút, điện thoại đang yên lặng lập tức vang lên âm thanh chói tai.

“Đứng yên đó đợi anh!” Một người trẻ tuổi quát lên ở đầu bên kia điện thoại.

Có thể thấy được, vẫn có người quan tâm đến Tô Trầm Hương.

Chỉ là người đó hơi không biết bảo vệ bản thân.

Đêm hôm khuya khoắt, hỏi cũng không hỏi rõ ràng liền chạy đến đón người.

Nếu quỷ xấu gọi điện cho anh ấy, vậy thì nguy.

Anh ấy không biết quỷ rất hiểm ác sao.

Sau này mình phải bổ túc cho anh một khóa mới được.

Lệ quy da mặt dày cảm thấy mỹ mãn cúp máy, ngoan ngoãn đứng dưới cái ô không cản được nước mưa, ngồi trên va li.

Đến khi Tô Minh tức hộc máu lái chiếc xe ô tô second-hand đến, thì thấy bên con đường có một người con gái ngồi trên va li, cả người ướt đẫm, tóc đen dán lên gương mặt dù ở trong đêm tối cũng trắng nõn đến lóa mắt nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe đen nhánh, nở nụ cười ngọt ngào với mình.

Tô Trầm Hương nhảy xuống va li, chạy đến bên cửa sổ xe của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh.

Nhưng nụ cười của cô vẫn ngọt vô cùng.

“Anh. Em biết anh lo cho em mà. Vẫn là anh tốt nhất!”