Chương 6

Nhin Tô Trầm Hương rũ đầu nhỏ một cách đáng thương, cả người đều ướt sũng, trong lòng Tô Minh cũng có chút khó chịu.

Cũng không biết có phải là điều hòa của xe bị hỏng hay không mà trong xe rất lạnh, lạnh đến nỗi ngón tay của Tô Minh đều cứng đờ.

Điều càng làm Tô Minh bực bội hơn, là vì sao Tô Trầm Hương lại gọi điện thoại cho mình.

Tô Minh cho rằng nếu Tô Trầm Hương đến nhà họ Lâm, thì cô sẽ không bao giờ muốn có bất cứ liên quan gì đến người nhà trước đó.

Dù sao thì đến nhà họ Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Trầm Hương gọi điện thoại cho người nhà.

“Sao em lại chạy ra khỏi nhà họ Lâm?” Tô Minh lạnh lùng hỏi.

Thấy Tô Trầm Hương che bụng nhỏ, anh ấy liền mở hộc ngầm của xe rồi lấy hai thanh sô cô la đưa cho cô.

Tô Trầm Hương cầm lấy sô cô la, gặm hai miếng, sô cô la có vị đắng xen lẫn ngọt ngào làm Tô Trầm Hương muốn khóc.

Nhưng cô vẫn chưa hết đói.

Hương vị rất ngon, nhưng không thể lấp đầy cơn đói đến từ chính linh hồn của lệ quỷ.

Hóa ra, cho dù đã bám vào người sống, nhưng thức ăn của Tô Trầm Hương vẫn không thay đổi.

Nhưng mà nhờ có sự khuyên răn nhiều năm của ông cụ, Tô Trầm Hương có thể miễn cưỡng chịu đựng cơn đói khát muốn ăn tươi nuốt sống lệ quỷ này.

Sô cô lạ không thể lấp đầy cơn đói đến từ linh hồn, nhưng nó có thể làm dạ dày của cô ấm lên, thân thể cũng dần có sức lực.

Khi đang gặm từng miếng sô cô la, Tô Trầm Hương càng ngoan ngoãn hơn với người sống sẵn lòng đưa cho cô thức ăn. Cô vừa vuốt đầu tóc ướt đẫm, lén nhét chút tóc tản ra khí tức lạnh đến tận xương vào dưới chỗ ngồi, vừa nói: “Lâm Nhã ngã xuống cầu thang, bọn họ đổ oan cho em, bảo là em làm.”

“Vây có phải em làm hay không?”

“Không phải.”

Điều làm Tô Trầm Hương không ngờ đến là dường như Tô Minh không nghi ngờ cô.

Khi cô lắc đầu nói không phải, Tô Minh liền giống như thật sự tin tưởng cô.



Cô hừ hừ hai tiếng, sau đó nhét càng nhiều cọng tóc lạnh băng vào chỗ ngồi của xe.

Nếu không phải Tô Minh phòng cô như phòng cướp, cô còn sẽ nhét tóc vào túi áo tây trang của anh ấy.

Giống như là trước đây, Tô Trầm Hương đưa tóc mình cho ông cụ trông cửa, thì sẽ không có lệ quỷ nào dám làm hại đến linh hồn được khí tức của cô bao bọc.

“Vậy em định làm sao bây giờ?” Thiên kim nhà họ Lâm ngã cầu thang, Tô Trầm Hương lại là dáng vẻ như bây giờ, rõ ràng là bị đuổi ra khỏi nhà.

Tô Minh cảm thấy đau đầu, lạnh lùng hỏi Tô Trầm Hương.

“Em muốn về nhà.” Trong trí nhớ của Tô Trầm Hương, Tô Cường rất thương yêu con gái, là người bố tốt.

Từ Lệ lo lắng sau khi ly hôn thì mẹ kế không đối sử tốt với con gái, nhưng ông ấy không tái hôn, chỉ chăm chỉ làm việc kiếm tiền để chu cấp cho chuyện ăn học của Tô Trầm Hương.

Cuộc đời của ông ấy dành trọn cho con gái, nhưng bởi vì không có nhiều tiền, không thể cho con gái càng nhiều thứ tốt hơn cùng một cuộc sống khiến nhiều người ngưỡng mộ, cho nên sau khi con gái phát hiện ra mình có bố kế nhiều tiền, cô liền vứt bỏ ông ấy để chạy đến thành phố lớn.

Nghĩ đến đây, toàn bộ thiện cảm đối với Tô Trầm Hương trước đó của Tô Minh hoàn toàn bay sạch.

Ngẫm lại người nhà nói với Tô Minh là bọn họ đang tìm đối tượng mới cho ông ấy, hy vọng ông ấy làm lại một lần nữa, nhưng ông ấy lại không muốn. Tô Minh hút thật sâu một hơi.

Nếu Tô Trầm Hương trở về, e rằng chú sẽ vì con bé mà không đồng ý việc xem mắt để tái hôn.

Ông ấy còn trẻ, còn chưa đến bốn mươi tuổi, con gái đầu không lương tâm, dù sao cũng phải sinh một đứa có lương tâm chứ.

“Nhưng hiện giờ em lại không muốn.” Tuy Tô Minh không nói rõ, nhưng Tô Trầm Hương cảm nhận được anh không đồng ý.

Tuy cô không biết vì sao Tô Minh không quá bằng lòng để cô về huyện nhỏ, nhưng tám phần là có nguyên nhân.

Trong trí nhớ của Tô Trầm Hương lại hiện ra điều gì, khiến cho cô lại chậm rì rì nói: “Vất vả lắm em mới thi đậu trường cấp III trọng điểm, tỉ lệ nhập học có số lượng nhất định. Nếu về nhà, vậy chuyển trường cũng rắc rối.”

Trong va li của Tô Trầm Hương hẳn là có giấy thông báo trúng tuyển của trường cấp III trọng điểm.

Tuy Tô Trầm Hương vừa bám vào người sống, nhưng cô vẫn nhớ kỹ từng câu ông cụ nói với mình.

Rằng phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước.



Cho dù là lệ quỷ cũng phải đọc sách.

Tô Trầm Hương còn học rất nhiều chương trình học mới ở nhà cổ.

Tô Trầm Hương lúc này làm Tô Minh cảm thấy rất quen thuộc.

Vẫn là Tô Trầm Hương chê nghèo yêu giàu, không thay đổi.

Tô Minh cong khóe miệng một cách đầy mỉa mai.

Bởi vì là người trẻ tuổi mới tốt nghiệp được hai năm, Tô Minh không che giấu sự khó chịu trên mặt, anh ấy cười mỉa hỏi: “Em bị nhà họ Lâm đuổi ra, còn không muốn về nhà, vậy em định làm gì bây giờ?”

“Nghe nói anh vẫn còn độc thân. Em định đến nhà anh ở.” Tô Trầm Hương đúng lý hợp tình nói.

Cô đã trả mười cọng tóc, cũng đã đủ tiền thuê nhà của mình.

Hơn nữa Tô Minh độc thân, không có bạn gái, không thể xem cô là bóng đèn được.

Đến khi Tô Trầm Hương đủ tiền, cô sẽ dọn đi ngay lập tức, không cản trở cuộc sống của Tô Minh.

Tô Minh: “…”

Anh ấy chưa từng thấy đứa nhỏ nào da mặt dày như vậy.

Nhưng Tô Trầm Hương mới lên lớp mười, ở tuổi này, cô lại không muốn về nhà, nếu một mình cô ở bên ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Lần đầu tiên Tô Minh mắng bản thân một câu “tinh thần trách nhiệm chết tiệt”, khóe mắt nhìn thấy cô gái nhỏ nghiêng đầu ngoan ngoãn, nhìn mình với ánh mắt lấy lòng.

Ngoan ngoãn.

Nhưng mà.

“Không có bạn gái…”

Một dao này đâm vào tim Tô Minh, máu tươi chảy đầm đìa.