Chương 78

Lạc Cẩm Y đối với việc mọi người trêu chọc không hề phản ứng, nàng chỉ không vui vì không được chứng kiến cảnh tượng khi ấy thôi. Cho nên sau một hồi cãi cọ, bàn tán, nàng ta lại thành công dành được quyền chiếm hữu Nam Cung Huyền đêm nay. Đối với kết quả này, cô chỉ biết trợn trắng mắt. Còn nói không nên chiều chuộng, Lạc Cẩm Y bắt đầu làm nũng, mấy người chẳng phải cũng như cô tước vũ khí đầu hàng hay sao.

Nằm trong bể tắm, Nam Cung Huyền bắt đầu suy nghĩ về chuyện có thể xảy ra và tìm cách giải quyết. Nhưng cô không ngờ tới là Lạc Cẩm Y đột nhiên xuất hiện cùng cô tắm chung. So với trước khi có hài tử, nàng hiện tại càng thêm mê người, ở trong nước trêu cô đỏ cả mặt. Đợi đến khi nháo đủ rồi, nàng ta mềm nhũn tựa vào ngực cô, ngón tay vẫn cứ không ngừng vuốt những vết sẹo.

"Xấu. Vì cái gì nó còn chưa chịu lành đâu ?"

Lạc Cẩm Y khó chịu, theo quan niệm của nàng, nữ hài tử da thịt lành lặn là đẹp nhất, những vết sẹo này phá huỷ vẻ mỹ quan trên thân thể của cô.

"Ta không ngại. Đây là minh chứng cho việc ta đã cố hết sức để trở về bên gia đình của mình."

Ít nhất là ở hiện tại, dù đã khôi phục tám phần sức mạnh, cô vẫn chưa thể làm chúng tan biến. Hơn nữa, chúng cũng giúp cô xoa dịu phần nào lửa giận trong lòng các lão bà. Tuy khiến họ đau lòng, Nam Cung Huyền cũng không thể phủ nhận rằng chúng tồn tại để cô không bị phạt quá mức. Từng này vết thương là đã quá đủ cho một thiếu nữ vừa chập chừng bước qua đột tuổi hai mươi. Nhưng cô khó lòng mà đảm bảo mình sẽ không nhận thêm vết thương nào nữa khi mà tương lai vẫn còn rất nhiều trận chiến gay go chờ đợi họ.

"Ai bảo người liều lĩnh làm gì ? Bây giờ chỉ còn lại mỗi gương mặt này."

Nói rồi nàng kìm lòng không được lại rơi xuống gương mặt cô thật nhiều cái hôn. Cô cũng hưởng thụ cùng nàng ngọt ngào.

"Thích gương mặt này sao ?"

"Đương nhiên a. Ta đẹp như vậy, tất nhiên phải tìm người có cùng đẳng cấp yêu đương rồi. Hơn nữa kĩ thuật của ngươi cũng không tệ, tuy rằng vẫn còn có thể tịnh tiến thêm nữa."

Lạc Cẩm Y chưa bao giờ biết ngại là gì. Nàng thoải mái thừa nhận mình ham mê sắc đẹp, những ngón tay bắt đầu châm lửa khắp người cô. Nam Cung Huyền buộc phải khoá chặt bàn tay hư hỏng này lại mới có thể tiếp tục tắm rửa. Không thể động thủ, Lạc Cẩm Y vẫn còn rất nhiều cách trêu chọc cô, nhất là khi nàng có đến chín chiếc đuôi dài linh hoạt. Nam Cung Huyền chỉ đành dùng chút lý trí còn sót lại nhanh chóng cho cả hai mặc thêm y phục rồi nhanh chân trở về phòng. Lại náo động hồi lâu, đến cả mặt trăng cũng phải ngượng ngùng trốn vào trong mây, Lạc Cẩm Y mới vui lòng thôi quấn lấn cô.

"Không được náo loạn nữa."

"Tốt nha ~" Được cho "ăn no", Lạc Cẩm Y thoải mái híp mắt, mấy cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa.

Nàng chỉ tiếc hiện tại không thể đem mùi hương của mình nhuộm kín khắp người cô. Bởi vì Nam Cung Huyền còn cần che giấu thân phận một thời gian nữa, trở thành vũ khí bí mật để giành lấy chiến thắng sau cùng.

"Ngươi nói, mồi đã tung ra, cá sẽ cắn câu sao~ ?"

"Ta không rõ. Ngươi cũng biết, ta thật sự không giỏi âm mưu, chiến lược cho lắm."

"Ta cảm thấy sẽ không. Thánh Kiếm lại không phải ai cũng cầm được."

"Vậy chúng ta nên làm gì ?"

"Đương nhiên là phải kiếm chuyện nha ~." Đã lâu rồi không có chuyện gì lớn, Lạc Cẩm Y cảm thấy nhàm chán cực kì.

"Không cần làm việc ngốc. Không cần làm chuyện nguy hiểm."

"Xem ai đang nói kìa ? Ta lại không phải là người mất tích ba năm mới vừa trở về đâu."

"..." Nam Cung Huyền đuối lý, tiu nghỉu nằm yên giả vờ câm điếc.

Cô thật sợ nàng lại lôi chuyện cũ ra nói, được nước làm tới tiếp tục dày vò mình. Tuy chuyện ân ái làm nhiều cũng không có ảnh hưởng rõ rệt tới cô, Nam Cung Huyền vẫn cảm thấy tốt nhất nên tiết chế một chút, còn làm gương cho hài tử.

"Đã khuya rồi. Mau ngủ đi thôi."

"Ta muốn ngủ ngon hôn ~."

"Tốt." Miễn là nàng chịu an giấc, cô rất vui lòng chiều theo.

*

Ăn ngon, ngủ khoẻ, lại được người cưng chiều, Lạc Cẩm Y thấy mình tràn đầy năng lượng. Thời tiết sáng nay cũng rất đẹp, thích hợp gây sự. Cho nên nàng xông thẳng vào Chính Điện của Vân Đan Sa La.

"Bổn vương yêu cầu một lời giải thích."

"Có chuyện gì sao, Ma Thú Vương ?"

Trên Chính Điện vẫn còn người khác, Nữ Vương vui lòng để Lạc Cẩm Y có được chút mặt mũi.

"Tại sao hài tử của ta không được đến buổi lễ hôm trước ? Cả hai rõ ràng đều có huyết mạch của Quang Minh chi tử."

"Hài tử còn nhỏ. Chỗ đông người rất nguy hiểm, dễ bị kẻ gian lợi dụng."

"Vậy tại sao ta cũng không được thông tri ?"

"Kiếm để tại Thánh Điện. Ngươi muốn có thể tự mình đi nhìn."

Nữ Vương bình tĩnh cho Lạc Cẩm Y ánh mắt miệt thị. Rõ ràng là ngươi không dậy nổi còn dám trách người khác không báo tin. Ma Thú Vương cũng không cam lòng yếu thế trừng trở lại. Mùi thuốc súng giữa hai vị Quân vương bắn ra bốn phía, để những người khác có chút run rẩy.

"Nếu cả ta và hài tử đều nhấc được kiếm thì sẽ thế nào ?"

"Ngươi cũng được Quang Minh chi tử chúc phúc ?"

"Đương nhiên !" Nói rồi, nàng lấy ra viên Hộ vệ Tinh thạch của mình. Tiếng rì rào lập tức vang lên khắp Chính Điện.

Không chỉ bởi vì nàng cũng được chút phúc, mà còn vì Quang ma lực từ tinh thạch phát ra cực kì thuần khiết. Giống hệt như sức mạnh của Nam Cung Huyền.

Nhìn bọn họ kinh ngạc như vậy, nàng cực kì đắc ý. Lạc Cẩm Y cứ thế mà tung hứng viên tinh thạch như thể đây là một món trang sức thông thường. Hành động này thực dễ dàng chọc giận một vài người, cho rằng nàng vô tri, không hiểu giá trị của báu vật bản thân đang nắm giữ.

"Vậy được rồi. Ta đã liên lạc Thánh Nữ, nàng đang chuẩn bị làm lễ. Ngươi có thể cùng ta đến thực hiện nghi thức."

"Vậy mới phải."

Dù nói vậy, trên thực tế Nữ Vương vẫn mang theo hộ vệ của mình nhằm đảm bảo an toàn. Quan lại cũng muốn đi theo xem thử thế nào, ầm ĩ đến Nữ Vương đành chấp nhận để vài người tối cao theo hầu. Nhìn phía nhân loại hùng hậu như vậy, Ma Thú Vương làm sao chịu lép vé, vừa ra Chính Điện đã gọi vài Ma Thú cấp cao đến thị uy.

Nhìn hai bên khí thế như vậy, không biết rõ thực hư thế nào, tin đồn hai bên bất hoà, chuẩn bị giành quyền sở hữu Thánh Kiếm đã chạy đến hang cùng ngõ hẻm trong Vương Đô. Nam Cung Huyền chỉ có thể cảm thán sức mạnh của tin đồn chưa bao giờ là yếu bất chấp thời gian.

"Như thế này thật sự có hiệu quả sao ?"

"Em đừng lo lắng. Hai người họ tất nhiên có cách của mình."

Vì đảm bảo an toàn, hai bé con được giao cho Ẩn Nguyệt trông coi. Tuy tiểu đồ đệ vẫn còn non nớt nhưng không phải là dễ đối phó. Rốt cuộc người sinh tồn trong Luyện Ngục căn bản không phải binh lính thông thường có thể giải quyết. Chỉ là đấu pháp rất dễ bị hiểu lầm thành nội gián U hồn nên chỉ đành tạm thời ẩn giấu tài năng.

"Ngoan nha. Bên ngoài rất là nguy hiểm ấy."

Ẩn Nguyệt nhẹ nhàng ôm hai tiểu hồ ly vào lòng, để bé con có thể nhìn xem khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài qua ô cửa số trên lầu cao. Lần đầu nhìn thấy nhiều người như vậy, Đại Bảo rất tò mò, cứ uốn éo thân thể đến sát gần cửa sổ. Tiểu Bảo thì ngược lại, nhút nhát cuộn tròn thành một quả bóng lông, chân nhỏ ôm lấy hai bên tai.

"Thật là đáng yêu nha."

Rất mau đoàn người do Nữ Vương dẫn đầu đã đến bên ngoài Thánh Điện. Thải Nhi thi pháp giải trừ một phần kết giới bao phủ quanh sân để có chỗ cho đám đông tụ tập. Hai bên Nhân loại cùng Ma thú cho nhau dè chừng, đề phòng đối phương bất ngờ phục kích.

Thánh Nữ thực hiện nghi thức cầu nguyện, chờ đợi Thánh Kiếm một lần nữa đáp lời. Không phụ sự mong đợi, kiếm lại rung lên và tạo thành bệ đá. Hít sâu một hơi, Ma Thú Vương cầm lấy viên tinh thạch của mình gắn vào chuôi kiếm. Lần này, kiếm không có biến đổi, mà tự mình bay lượn xung quanh thân thể nàng.

Ngay lập tức, hàng loạt thanh âm tranh cãi nổ ra. Một bên cho rằng Thánh Kiếm ưu ái Lạc Cẩm Y, là vì nàng đã sinh ra hài tử mang dòng máu Quang Minh chi tử. Bên kia lại tin tưởng Lạc Cẩm Y không thể sử dụng kiếm, bởi vì Ma thú trước giờ chưa từng thờ phụng Quang Minh thần. Hai bên không ai nhường ai, Thánh Điện bỗng chốc biến thành cái chợ, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, phá vỡ sự yên lặng và ưu nghiêm thường ngày của nơi này.

"Đủ rồi !"

Thánh Nữ giận dữ, thanh âm nàng như một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu qua đám đông, cắt đứt mọi sự ồn ào khi nãy.

"Thánh Kiếm đã đáp lời, dù bằng bất cứ hình thức nào. Nếu các ngươi còn không tin vào mắt mình, vậy thì có thể tự mình kiểm chứng."

Tới lúc này, đám đông chỉ biết lặng nhìn nhau, uy lực của Thánh Kiếm khắc sâu trong tâm trí khiến họ chùn bước, e sợ chính mình biến thành trò cười. Nhất là phía phản đối, những kẻ to mồm nhất hận trong thể lập tức biến mất, sợ hãi có kẻ đẩy ra làm dê đầu đàn.

Tí tách. Tí tách.

Sau hơn mười phút, rốt cuộc có kẻ không sợ chết đứng ra kiểm chứng. Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của hắn, Lạc Cẩm Y trực tiếp cười mỉa. Có Nam Cung Huyền ẩn thân tại đây, ngay cả khi Hộ vệ Tinh thạch cạn năng lượng, bọn họ mơ tưởng động đến nàng một ngọn tóc.

"Thực nhàm chán. Nếu không muốn thử thì để ta trở về. Đừng có mà ở đó kéo dài thời gian."

Lạc Cẩm Y rất tự tin vào miệng lưỡi của nàng, ngay cả người bình tĩnh như Vân Đan Sa La đều có thể tức giận, người bình thường căn bản không chịu nổi nàng khıêυ khí©h.

"Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng. Xem kiếm của ta đây."

Choang !

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên. Chỉ bằng một đòn, Thánh Kiếm đã chẻ đôi vũ khí của đối phương. Mũi kiếm sắc lạnh chỉ thẳng vào đầu hắn. Nếu hằn còn dám tiếng thêm một bước, chỉ sợ đầu mình chia hai. Nam Cung Huyền không tuỳ ý gϊếŧ hại ai bao giờ là do bị đạo đức trói buộc. Trái lại, Hộ vệ Tinh thạch chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ chủ nhân của mình. Vì vậy, Thánh Kiếm sẽ không chần chờ kết thúc bất cứ mối nguy hiểm nào tới gần.

________________

Sói: Định mở thêm 1 hố vô hạn lưu, mọi người thích hơi kinh dị hay là hài hước ? Bao giờ mở thì chưa biết (~‾▽‾)~

Sẵn tiện giới thiệu mình vài truyện vô hạn lưu hay để lấy kinh nghiệm nữa.