Chương 29. Lớp Đạo Nguyên

Khi Lữ Thụ tan học ra về, cậu giả vờ vô tình đi ngang qua lớp 11-7, muốn xem Lý Tề có bị thương hay gì không, chỉ muốn xem hắn có bị tra tấn hay gì không.

Lúc đầu Lữ Thụ còn sợ người khác phát hiện mình đến đó quan sát Lý Tề, nhưng còn chưa tới cửa lớp 7, cậu đã biết mình ngốc đến cỡ nào rồi!

Cửa vào lớp 7 hiện giờ chật như nêm như vậy thì còn cần gì giả vờ nữa. Tất cả đều vây quanh Lý Tề hỏi đủ thứ chuyện lung tung. Đầu tiên hỏi hắn đã thức tỉnh như thế nào? Rồi hỏi cảm thấy thế nào sau khi thức tỉnh? Sau đó lại hỏi muốn làm gì sau khi thức tỉnh? Cuối cùng hỏi liệu sau khi thức tỉnh có khả năng phát triển nào hay không?

Cứ như thể mọi người sắp thức tỉnh trong vài phút vậy.

Lữ Thụ đứng ở bên ngoài nhìn từ xa, dáng vẻ hăng hái của Lý Tề lúc này rất có khí phách chỉ điểm giang sơn: “Hôm đó tớ có chút kích động. Buổi tối tớ đến công viên Lạc Phổ uống rượu một mình, lúc lên đường về nhà thì phát hiện mình đã thức tỉnh. Các cậu đừng quá lo lắng, nhất định sẽ có cơ hội. Sau này mọi người có gì không hiểu có thể đến hỏi tớ, nếu tớ biết tớ nhất định sẽ nói cho các cậu. Sau này, nếu những đứa ở ngoài trường bắt nạt các cậu, các cậu cứ đến tìm tớ, tớ đảm bảo bọn chúng biết thế nào là lễ độ.”

Ban đầu, Lý Tề là một tên du côn trong trường, thích được người khác chú ý, bây giờ coi như là cầu gì được nấy rồi.

Thiếu niên ở độ tuổi này rất dễ đi vào con đường sai trái vì thiếu sự quan tâm, hay cảm giác tồn tại. Nhưng Lữ Thụ nghĩ, thật ra tâm tính của Lý Tề không xấu. Buổi trưa cậu đã nghe thấy lời của người khác trong căn tin, Lý Tề này không trêu đùa quá tàn nhẫn với bạn học cùng trường, hắn chỉ đi đánh nhau với học sinh các trường khác.

Có người hỏi Lý Tề: “Hôm qua khi cảnh sát bắt cậu đi, họ không làm gì với cậu chứ?”

Lý Tề chẳng hề để ý nói: “Không, chỉ để tớ ở đồn cảnh sát một đêm rồi thả tớ ra.”

Lữ Thụ gật đầu, thậm chí Lý Tề còn chưa nhìn thấy áo khoác đen.

Không, không phải nói là chưa nhìn thấy, mà là đối phương không tiết lộ thân phận, dù sao hắn đã bị áo khoác đen bắt đi.

Điều này hoàn toàn khác với đãi ngộ của Lương Triệt lúc trước. Chính sách và kế hoạch đã thay đổi à? Chắc là có.

Bởi vậy, Lữ Thụ có thể an tâm hơn rất nhiều, ít nhất chính phủ dường như không có bất kỳ ý tưởng cực đoan nào.

Nhưng, biến số có lẽ xảy ra sớm thôi.

Nếu Người Thức Tỉnh thực sự được các nhà chức trách công nhận, thế giới sẽ xảy ra những thay đổi gì?

Chỉ sợ cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, thứ hai và thứ ba không là gì so với cuộc cách mạng này. Dù sao, đây là một sự đổi mới thực sự cho toàn nhân loại.

Cuộc sống cứ thế vô tình đã đi chệch hướng. Toán, văn, anh, địa lý, lịch sử, chính trị, vân vân và mây mây. Những thứ mà mọi người chờ đợi năm cuối cấp để hoàn thành bước ngoặt quan trọng của cuộc đời. Khi đó, đây là chủ đề trong cuộc sống của mỗi học sinh.

Nhưng bây giờ thì khác, dường như việc trở thành một Người Thức Tỉnh đã trở thành một lối thoát khác.

Những học sinh có thành tích kém chờ mong nếu mình có thể thức tỉnh, vậy theo từ một góc độ khác, điều đó sẽ cứu cuộc đời mình.

Còn những học sinh giỏi thì hơi lo lắng, liệu thành tích học tập của mình có còn ích lợi gì không? Nhưng mà, họ vừa lo lắng vừa ước mong mình có thể trở thành Người Thức Tỉnh.

Không ai có thể phán đoán rốt cuộc thế giới tương lai sẽ như thế nào, bởi vì chưa ai thực sự trải nghiệm thế giới đó.

Từ Người Thức Tỉnh đã quá hot trong làn sóng dư luận hiện nay!

Lúc này, một bạn học đột nhiên kêu lên: “Thành phố sẽ thành lập lớp Đạo Nguyên, tập hợp những học sinh có năng khiếu đặc biệt trong thành phố vào lớp Đạo Nguyên học tập, địa điểm sẽ đặt ở trường ngoại ngữ Lạc Thành của chúng ta!”

Có người hỏi: “Cậu lấy tin ở đâu thế?”

“Chị gái của tớ là giáo viên trường 33. Chị ấy vừa nhắn tin cho tớ này.” Bạn học nam trả lời.

Lớp Đạo Nguyên, ba chữ này có một chút ý nghĩa.

Lớp Hỏa Tiễn, lớp Hồng Kỳ, lớp Hoành Chí, những thứ này đều thuộc loại ai cũng có thể hiểu được, không phải chỉ để học thôi sao. Nhưng còn Lớp Đạo Nguyên thì sao?

Ý nghĩa biểu tượng của cái tên này hơi quá rõ ràng!

Nhưng mọi người vẫn có chút không xác định.

Bởi vì biến số này đến quá nhanh, đôi khi rõ ràng trong lòng bạn đã có câu trả lời nhưng vẫn chưa thể chắc chắn.

“Đệch mợ!” Ai đó thốt lên: “Một bạn học trong ban khoa học tự nhiên lớp 10 của tớ nói với tớ, giáo viên chủ nhiệm một số lớp của trường chúng ta đã bắt đầu công bố danh sách học sinh vào lớp Đạo Nguyên rồi. Có lẽ Thạch Thanh Nham sắp tới rồi đấy.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sao lại đến nhanh vậy chứ? Có người vừa mới nhận được tin tức, kết quả là quay đầu lại thì có lớp đã bắt đầu công bố danh sách luôn rồi.

Lữ Thụ suy nghĩ, tại sao lớp Đạo Nguyên cấp thành phố này lại được thành lập tại trường ngoại ngữ Lạc thành nhỉ? Trường này tuy cũng rất tốt nhưng không phải là tốt nhất, trường có chất lượng giảng dạy tốt nhất phải là Lạc Nhất Cao, cũng là trường trung học số 1 Lạc thành.

“Lớp 7 đã công bố danh sách, trong danh sách... có Lý Tề! Thông báo nói lớp học văn hóa vẫn học bình thường, còn lớp học đặc biệt chỉ dạy trong lớp Đạo Nguyên. Lớp Đạo Nguyên bắt đầu lúc 7 giờ tối, sau này trường học của chúng ta sẽ hủy bỏ việc tự học buổi tối.”

Mọi người náo động một hồi. Bạn học nam lúc trước nói lớp Đạo Nguyên này là tuyển học sinh có năng khiếu đặc biệt trong thành phố vào học lớp Đạo Nguyên, mọi người còn chưa rõ định nghĩa của năng khiếu này là gì. Nhưng bây giờ đã hiểu rồi.

Năng khiếu của Lý Tề là gì? Không phải là thức tỉnh sao?

Nếu không thì với thành tích học tập không tốt lắm của Lý Tề, lại là một tên du côn có tiếng trong trường, sao lại có thể đột nhiên được tuyển vào lớp Đạo Nguyên được?

Hơn nữa, lớp học văn hóa không bị trì hoãn, buổi tối, lớp học Đạo Nguyên sẽ bắt đầu sau khi các bạn khác tan học.

Trong lớp học Đạo Nguyên dạy cái gì dường như đã trở thành một câu hỏi không cần nói cũng biết đáp án.

Nhưng vấn đề là, mọi người đều biết Lý Tề là Người Thức Tỉnh, cho nên hắn vào lớp Đạo Nguyên là chuyện đương nhiên, còn những người trong danh sách kia thì sao?

Lúc này, mọi người hai mặt nhìn nhau, như là nghĩ đến điều gì... Lấy máu kiểm tra sức khỏe! LẤY MÁU!

Nhất định có một số cách để xem liệu một học sinh có thể thức tỉnh hay không, phải không? Nếu không thì sao một loạt kế hoạch này lại có thể được thực hiện như đã được sắp đặt từ lâu vậy?

Đúng lúc này, một bạn học lên tiếng: “Em họ tiểu học của tớ nói nó có một đứa bạn trong lớp nhận được thông báo yêu cầu thứ hai tuần sau đi học lại để làm thủ tục chuyển trường vào lớp Đạo Nguyên của trường chúng ta đấy.”

Lữ Thụ đột nhiên bừng tỉnh, dường như cậu đã hiểu tại sao chính quyền thành phố lại đặt lớp Đạo Nguyên tại trường ngoại ngữ Lạc thành rồi.

Phạm vi vào lớp Đạo Nguyên lần này là từ tiểu học cho tới cấp ba, dù sao thì phạm vi kiểm tra sức khỏe là như vậy. Về chất lượng giảng dạy thì chắc chắn trường ngoại ngữ Lạc Thành không bằng Lạc Nhất Cao, nhưng trường ngoại ngữ Lạc thành có một đặc điểm mà không trường nào trong thành phố có được. Đó là có hệ thống giáo dục các môn văn hóa đầy đủ cho cả bậc tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, thuận tiện để tập trung tất cả học sinh lại đó.

Chuyện này... chỉ sợ sẽ gây chấn động cả nước mất.