Chương 30. Khách sáo quá trời!

Trường ngoại ngữ Lạc thành từng xây dựng một tòa nhà đặc biệt có tên là lầu Ngữ Âm, bên trong toàn là giáo viên nước ngoài, mỗi lớp đều có giáo viên nước ngoài dạy định kỳ.

Sau này, do mức lương của giáo viên nước ngoài quá cao, hơn nữa giáo viên nước ngoài không được ưa chuộng nhiều nên dự án đã bị dừng lại, tòa nhà dạy học này cũng bị bỏ trống.

Lữ Thụ đoán rằng lớp Đạo Nguyên có khả năng sẽ nằm trong tòa nhà dạy học đó.

Bất kể thế giới bên ngoài sẽ nhìn nhận vấn đề này như thế nào trong tương lai, bây giờ mỗi học sinh của trường ngoại ngữ Lạc thành có lẽ đều đang mong đợi nhất là được giáo viên chủ nhiệm lớp thông báo mình được trúng cử vào danh sách lớp Đạo Nguyên.

Câu trả lời mà mọi người đoán trong lòng là chính phủ đã nắm được một phương pháp nào đó để kiểm tra Người Thức Tỉnh thông qua máu. Vì vậy sau khi khám sức khỏe, danh sách được đưa ra một cách hoàn toàn hợp logic.

Lúc này, không có thành tích học tập giỏi hay yếu, không có cao thấp mập ốm, không có gia đình nghèo khó hay giàu có, tất cả mọi người đều có hy vọng.

Cứ như thể trong nháy mắt mọi người bỗng nhiên đứng trên cùng một vạch xuất phát. Cho dù ba của bạn là quan chức gì hay chủ tịch của công ty nào đi chăng nữa thì ông trời vẫn công bằng với mọi người về phương diện này, đúng không?

Loại suy nghĩ này là một xu hướng chủ đạo, chính vì mọi người đều nghĩ mình có khả năng thức tỉnh, nên chủ đề về những Người Thức Tỉnh mới trở nên hót hòn họt như vậy.

Mọi người đều hâm mộ với những người đã trở thành Người Thức Tỉnh, sau đó hy vọng mình cũng có thể như vậy.

Nhưng Lữ Thụ biết thế giới này quả thực không công bằng, ở đâu cũng không công bằng.

Nếu không phải cậu có quả tẩy tủy, tốc độ tu hành của cậu sẽ rất chậm, phải không ngừng tích lũy giá trị cảm xúc tiêu cực mới có thể nhanh chóng đề cao thực lực.

Nhưng cho dù đã có quả tẩy tủy, cậu vẫn phải đối mặt với vấn đề thực tế nhất: Tư chất.

Tư chất của mỗi người thực sự khác nhau, điều này là không thể nghi ngờ, giống như chỉ số IQ và thiên phú vậy, thực sự có phân chia cao thấp.

Lữ Thụ ngẫm nghĩ một chút, cho tới bây giờ vẫn chưa có áo khoác đen nào tới đưa mình đi, nghĩa là máu của mình hẳn là không có vấn đề gì nhiều. Xem ra lúc đó việc cậu khóa hết toàn bộ sức mạnh ngôi sao trong bản đồ sao là cực kỳ hữu dụng.

Nhưng mà, cậu có thể vào lớp Đạo Nguyên đó không? Lớp Đạo Nguyên đó sẽ dạy gì?

Nếu trong danh sách có mình, mình có nên vào đó hay không?

Chắc chắn phải vào rồi. Theo lẽ thường, mọi người đều muốn vào, nếu mình từ chối. Hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc có vấn đề ở chỗ khác.

Ở phương diện tu hành, nếu có thể đến một nơi để học hỏi kinh nghiệm được chính phủ biết đến, giảm bớt quá trình tự mình mò mẫm, đây cũng là một điều rất tốt.

Hiện tại Lữ Thụ tự khổ luyện chính mình chỉ có thể tu hành trong mờ mịt, cũng không có người nào để tham khảo, như thế không phải là không được, nhưng mấu chốt chính là quá mệt mỏi.

Hơn nữa, nếu những người đó không thể phát hiện ra sự dị thường trên người mình, vậy thì mình đi vào đó sẽ rất dễ dàng che giấu.

Đi theo đám đông lấy kinh nghiệm, sau đó chính mình tự mình đúc kết, luôn luôn có cảm giác kiếm tiền trong im lặng, Lữ Thụ thích lắm!

Cậu vừa suy nghĩ những điều này, vừa viết bài tập, làm hai việc một lần mà không hề chậm trễ, thấy những người xung quanh bắt đầu tân bốc, khiêm tốn lẫn nhau: “Nhất định cậu sẽ có tên trong danh sách!”

“Haha, không, không, phải là cậu mới đúng!”

Thật là đạo đức giả, Lữ Thụ lắc đầu.

Kết quả, Diệp Linh Linh liếc nhìn Lữ Thụ vẫn đang ghi bài, châm chọc nói: “Học giỏi thì có ích lợi gì? Thời thế thay đổi, cuối cùng sẽ có một số người bị đào thải thôi.”

Lữu Thụ liếc cô một cái, cậu không hoàn toàn đồng ý với những lời này, ở thời đại nào cũng phải có người làm trụ cột kiến thiết đúng không? Nếu không, cậu sẽ để Người Thức Tỉnh đi đặt nền móng cho cậu sửa cống ngầm à? Cậu thực sự quá coi trọng chính mình rồi đấy...

Hơn nữa, bộ dạng như thể sẽ thức tỉnh ngay lập tức này của cậu có vấn đề gì...

Lúc này, Thạch Thanh Nham cầm theo giáp án đi đến, bên cạnh ông là một thanh niên đeo kính gọng đen, thanh niên này nở nụ cười rất ấm áp.

Người khác có thể không biết hắn, nhưng Lữ Thụ đã nhìn thấy hắn vào đêm tuyết đầu tiên đêm giao thừa, một trong hai người áo khóa đen đang đuổi theo Lương Triệt.

Chuyện gì nên đến cũng phải đến, đối phương chỉ yên lặng đứng ở đó, Lữ Thụ có thể cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trên cơ thể của đối phương.

Thạch Thanh Nham nhìn các học sinh dưới lớp: “Thành phố đã quyết định thành lập lớp Đạo Nguyên ở trường chúng ta, tập trung các học sinh năng khiếu của thành phố để thống nhất học tập, bồi dưỡng năng khiếu. Người bên cạnh thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp tương lai của Lớp Đạo Nguyên.”

Tất cả đám học sinh đều hai mặt nhìn nhau, đây là chủ nhiệm lớp Đạo Nguyên, có nghĩa là hắn cũng là Người Thức Tỉnh sao?

Thạch Thanh Nham mở danh sách: “Bây giờ thầy sẽ đọc danh sách. Các học sinh có tên trong danh sách ra bên ngoài lớp đợi một lát. Giáo viên chủ nhiệm lớp Đạo Nguyên của các em có chuyện muốn nói với các em. Từ ngày mai trở đi, các em sẽ phải đến báo cáo với lớp Đạo Nguyên trước 7 giờ tối. Nhưng lớp học văn hóa bình thường vẫn vào lớp.”

Ánh mắt tất cả các học sinh trong lớp đều sáng rực lên, sống lưng bất giác ngồi thẳng dậy. Đây là thời khắc quan trọng nhất đối với bọn họ!

“Lưu Lí.” Mỗi khi đọc một cái tên, Thạch Thanh Nham đều sẽ dừng lại giây lát, đợi bạn học này đi ra ngoài. Và người đầu tiên được đọc tên là lớp trưởng của lớp 11-3.

“Lý Thanh Ngọc.”

“Viên Lĩnh Khởi.”

Mỗi khi một cái tên được đọc lên, người được đọc tên sẽ phấn khích một hồi, vậy nên sắc mặt đỏ bừng, quá phấn khích!

Ngay cả khi bước ra khỏi lớp học vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực giống như sợ mất mặt Người Thức Tỉnh vậy.

Nhưng càng đọc nhiều tên, những người chưa được đọc tên càng lo lắng.

Ai sẽ là người tiếp theo? Có người hỏi các lớp bên cạnh, một lớp cũng chỉ có bốn năm người, lớp nhiều nhất chỉ có 6 người, có lớp chỉ có 3. Đây không phải là trung bình.

Lớp của mình sẽ có bao nhiêu người đây?

Hiện tại ba người đi ra ngoài thật sự là nhóm người mà mọi người cho rằng có khả năng thức tỉnh cao nhất, nhóm người này có một đặc điểm rõ ràng là họ có khí chất nổi bật, chẳng lẽ là do gen tốt?

Trước đây, ai cũng nghĩ rằng ông trời công bằng, nhưng bây giờ họ chợt nhận ra dường như sự công bằng không tồn tại, những người này thường có cảm giác tồn tại hơn, bây giờ vẫn vậy.

Nếu nhìn từ góc độ này, chỉ sợ mình sẽ không được chọn, một số người thất vọng nghĩ.

Nhưng an ủi một chút là có rất nhiều người cũng giống như mình, đều không phải chỉ mình mình không được chọn, nhất là Lữ Thụ, thành tích tốt như vậy nhưng cũng vô dụng giống nhau đấy thôi?

Nghĩ đến đây cũng cảm thấy hơi cân bằng, bản chất con người là thế này.

Thạch Thanh Nham đọc cái tên cuối cùng: “Lữ Thụ.”

Cả lớp bỗng im bặt, mọi người như nhảy xuống vực sâu tăm tối vô biên, lạnh cóng đến tận xương tủy.

“Lữ Thụ?” Thậm chí có người hỏi, như là tràn đầy nghi ngờ câu trả lời.

“Đúng, là Lữ Thụ.” Thạch Thanh Nham gật đầu: “Được, đọc xong rồi, những bạn khác tiếp tục tự học đi.”

Sau khi Thạch Thanh Nham đọc xong, phát hiện Lữ Thụ cả buổi vẫn còn chưa đứng dậy: “Lữ Thụ?”

Lúc này, Lữ Thụ đang nhìn ghi chép thu nhập của mình được quét +411, +419, +577, +177, +99...

Các bạn trong lớp thật... Khách sáo quá trời!