Chương 42

Chương 42

"Anh, kéo quần lên. Chúng ta đi." Tiểu Tuyết vỗ vỗ mông đại thúc.

"Em đỡ anh. Không đi đường được nữa rồi." Làm nũng Tiểu Tuyết.

"Được rồi! Đi nào!" Bóp mũi đại thúc, kéo cánh tay đại thúc đi ra ngoài.

"Tiền thuốc men cứ khấu trừ ở tiền lương của anh là được rồi. Em không cần trả tiền."

"Còn trả tiền gì nữa? Anh không nghe ra bác sĩ kia biết Lâm Hình Tố kia sao? Để hắn trả là được rồi. Dù sao cũng là hắn hại anh. Không lỗ được!" Quan trọng nhất là em không có tiền.

"Vậy không được, sao có thể để người ta trả tiền được? Trên người anh không có tiền, ở đây có được ghi nợ không?"

"Đây cũng phải ở nhà. Anh cho rằng ai cũng giống anh a! Chữa bệnh trước trả tiền sau. Nhà đã nghèo như vậy rồi."

"Thế em có mang tiền không?"

"Không mang. Quên trong ký túc xá rồi." Đều đã lấy đóng tiền thuê nhà hết. Chuyện mở tiệm trước tiên không cần nói cho anh trai. Tránh anh ấy lại lo lắng.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không bị nhốt tại nơi này chứ?"

"Bọn họ dám!" Liễu Vĩnh Nhạc đẩy cửa tiến đến. Vẻ mặt thỏa mãn, xem ra vấn đề sinh lý đã tạm thời được giải quyết. "Thiên Thiên, sao rồi? Còn khó chịu không?"

"Vẫn chưa hết. Vốn sẽ không khó chịu. Là các cậu lôi kéo bắt tôi phải tiêm. Hiện tại mông thật đau." Đại thúc oán trách xoa xoa mông.

Liễu Vĩnh Nhạc tiến lên muốn giúp đại thúc xoa xoa mông. Tiểu Tuyết đưa tay ngăn lại, tự mình xoa giúp anh trai. Đại thúc cũng không kiêng dè. Liễu Vĩnh Nhạc ghen tị, trong mắt bốc lửa nhưng không dám bùng ra đành oán hận nói: "Cái tên kia không phải bác sĩ sao? Đúng là hư danh nói chơi."

"Tôi là bác sĩ, làm sao vậy? Nhưng mà tôi là bác sĩ lâm sàng, không phải bác sĩ hộ lý." Hả hê nhìn về phía Liễu Vĩnh Nhạc, sao nào? Tôi thấy mông đại thúc rồi, cậu ghen tị à!

"Khỏi. Đây chẳng muốn cùng anh đấu võ mồm đâu, hạ thấp thân phận. Thiên Thiên, Tề đồng học, chúng ta về nhà! Xe của tôi đang ở bên ngoài. Vừa cử người đưa tới."

"Tôi cũng cùng đi." Lâm Hình Tố nói.

"Không tải nổi năm người đâu. Anh làm sao thì làm." Tôi cho anh khıêυ khí©h.

"Thiên Thiên. Tôi đưa anh về." Không thể để cho thằng nhóc này đạt được.

"Xe của anh ở Nhạc Ngật mà! Không lẽ lại để cho Thiên Thiên chạy về cùng anh? Đi, Tề đồng học. Không cần phải để ý tới tên này."

"Ờ." Tiểu Tuyết mặc kệ bọn hắn tranh chấp. Cứ đưa về nhà là được.

Liễu Vĩnh Nhạc chở Tiểu Tuyết, đại thúc, Hà Kỳ về nhà. Đại thúc đau mông không dám đi. Tiểu Tuyết trên đường đỡ đại thúc, xoa mông cho y. Hai người Liễu Hà tức giận tới tái mặt. Liễu Vĩnh Nhạc lái xe tốc độ nhanh nhất. Liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, dù sao cũng không có người nào dám chặn xe của hắn.

"Cái ngõ này bị sao vậy? Sao lại quạnh quẽ như thế?" Tuy rằng ít có ai lui tới đây. Nhưng cũng không phải một người cũng không có. Tiểu Tuyết không khỏi bắt đầu lo lắng, anh trai ở chỗ này có an toàn không?

"Ai biết!" Đồng thanh tức giận ném cho cô một câu.

"Về đến nhà rồi Thiên Thiên. Để tôi đỡ anh." Liễu Vĩnh Nhạc dừng xe trước cửa đỡ đại thúc xuống xe, "Lão Hà, cậu đi mở cửa."

"Ờ."

"Sao em lại cảm thấy ở đây không giống lúc trước. Thật lâu rồi không có tới. Cảm giác không giống khi trước." Tiểu Tuyết nhìn xung quanh. Xung quanh rất tối, không thấy rõ cái gì, nhưng mà cảm giác không giống. Thiếu hơi người.

"Không có a!" Đại thúc nhìn mọi nơi một cái không phát hiện có gì không hợp lý.

"Vào nhà." Hà Kỳ mở cửa vào phòng bật đèn. Trong phòng cái gì cũng không thay đổi, chỉ là hai bên trái phải nhiều hơn một cái cửa.

"Thế nào mà tôi lại không nhớ nơi này có hai cánh cửa." Tiểu Tuyết đi qua đẩy cửa ra. Vừa nhìn liền trợn tròn mắt. Vốn dĩ sau cửa là một khoảng đất hoang. Vậy mà chẳng hiểu sao lại thành cái phòng của khách sạn năm sao. Xa hoa, xinh đẹp, xa xỉ. "Hà Kỳ. Tôi thấy anh cần giải thích một chút."

"Đó là phòng của tôi." Hà Kỳ cây ngay không sợ chết đứng, dù sao thì cô cũng đồng ý để tôi ở lại đây rồi.

"Nếu như tôi không đoán sai, thì kia là phòng của Liễu Vĩnh Nhạc."

"Vâng, Tề đồng học."

Tiểu Tuyết trừng bọn hắn một cái sau đó nói với đại thúc: "Anh, anh trước tiên cứ vào gian phòng kia nghỉ đi. Em có lời muốn nói với hai người bọn họ."

"Ừ." Đại thúc đỡ mông tiến vào phòng Hà Kỳ. "Oa. Thật đẹp. Còn máy tính a! Cái bàn thật lớn. Như văn phòng vậy!"

"Thiên Thiên, anh lên giường chúng ta nghỉ trước. Mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ đi. Lát nữa tôi giúp anh tắm rửa. Nơi này có phòng tắm riêng, không cần đến phòng tắm công cộng nữa. Để tôi mở điều hòa cho anh." Hà Kỳ tiến vào, sắp xếp cho đại thúc thật thoải mái. 'Nữ bạo lực' ở bên ngoài, không dám làm mấy hành động khác, chỉnh lý tốt cho đại thúc xong liền đi ra chờ 'xử lý'.

Tiểu Tuyết nghe thấy hắn nói 'chúng ta' thì khinh thường hừ một tiếng. Tôi không đồng ý, anh làm cái gì cũng vô ích. Liễu Vĩnh Nhạc vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng không nói gì.