Chương 43

Chương 43

Đợi Hà Kỳ đi ra, Tiểu Tuyết chỉ vào giường đại thúc ra hiệu hai người bọn họ ngồi vào đó, sau đó bắt đầu 'dạy bảo'. Vừa định nói, Lâm Hình Tố đẩy cửa bước vào.

"Anh theo dõi chúng tôi à? Tới làm gì?" Liễu Vĩnh Nhạc tức giận nói. Hắn tâm tình không tốt. Rất rất không tốt. Bởi vì hắn phát hiện 'nữ bạo lực' rõ ràng có khuynh hướng nghiêng về Hà Kỳ. Có lẽ vì trong trường học mang một ít tin đồn nhảm khiến cô ta có ấn tượng không tốt với hắn. Nhất định phải cải biến hình tượng. Hà Kỳ được hời, tốt nghiệp từ năm trước. 'Nữ bạo lực' vừa tới nên không biết mấy vụ bê bối của hắn (Hà Kỳ) trước kia. Số nữ nhân tên Hà Kỳ đó chơi đùa so với mình còn nhiều hơn, chỉ là 'nữ bạo lực' không biết mà thôi. Chẳng qua hiện tại công việc bề bộn, Hà Kỳ nhất nhất bộ dáng đàn ông tinh anh trách nhiệm, người khác không biết, chứ mình thừa biết 'bản chất xấu xa' kia đã ăn sâu vào xương tủy hắn rồi.

"Ai theo dõi mấy cậu hả? Tôi đến tìm Thiên Thiên. Xem Thiên Thiên thế nào rồi. Tiểu Tuyết, anh trai cô đâu rồi? Sao không thấy đâu?"

"Đã ngủ rồi. Anh tới vừa đúng lúc. Ngồi bên cạnh Hà Kỳ, ngay. Tôi có lời muốn nói với các người." Ba đại suất ca ngồi thành một hàng, tràng diện này thật khiến người ta chảy dãi! Có điều Tiểu Tuyết chẳng có lòng dạ nào mà ngắm, cô vẫn đang suy nghĩ. Ba người này đồng thời ở bên cạnh anh cô. Vì sao? Về sau chính mình phải mở tiệm rồi. Anh trai một mình ở đây không an toàn. Mình không thể mỗi ngày đi theo anh ấy, càng không thể để anh ấy trong cửa hàng mình, tránh anh ấy lại lo lắng thiệt hơn cho mình. Bộ dáng anh trai quá khiến người ta phạm tội. Không thể để một người tại nơi này, không an toàn. Ba tên hòa thượng không có nước uống kia. Tôi liền cho mấy người đều ở tại chỗ này. Có thể kiềm chế lẫn nhau, không để anh trai bị 'ăn'.

Ba người ngồi trên giường, hệt như binh sĩ bị cấp trên tɧẩʍ ɖυyệt, ngồi thẳng tắp, sợ cấp trên mất hứng.

"Lâm Hình Tố đúng không?" Cấp trên lên tiếng.

"Vâng."

"Ngày mai anh chuyển sang đây, tự tìm chỗ cạnh tường mà xây thêm cái phòng giống bọn họ."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều kinh hãi: "A!!!???" Một vui mừng hai lo sợ. "Không được!" Hai người Hà Liễu đứng lên la to kháng nghị.

"Sao mà không được? Đây là nhà của tôi. Tôi làm chủ, quyết định như vậy đi." Cấp trên bác bỏ kháng nghị của binh sĩ.

"Anh có nguyện ý không?" Anh lại dám không muốn.

"Nguyện ý, nguyện ý! Cực kỳ vinh hạnh! Cầu còn không được. Đêm nay tôi liền chuyển sang." Bánh từ trên trời rơi xuống, mới rồi còn đang phiền não vì lỡ đánh nữ nhân này. Cái người này sao đã đổi tính nhanh như vậy rồi. Đổi tính thật tốt, Hà Kỳ Liễu Vĩnh Nhạc các cậu tuy biết Thiên Thiên sớm hơn tôi, nhưng nơi xuất phát của chúng ta giống nhau. Xem ai có được Thiên Thiên trước. Phải tranh thủ thời gian chuyển qua, nhỡ cô nàng đổi ý thì phiền toái.

"Mai rồi chuyển. Nghe tôi nói hết đã! An toàn của anh tôi giao cho mấy người. Hiến pháp của chúng ta tạm thời gồm mấy điều mục sau: thứ nhất, không được chạm vào anh tôi. Các anh tự theo dõi lẫn nhau. Tôi tới nơi này hai năm rồi, cũng biết 'đồng tính luyến ái' là gì. Yên tâm, tôi không bài xích đồng tính luyến ái. Chỉ cần có thể làm cho anh tôi hạnh phúc, tôi mặc kệ người đó là nam hay nữ. Đương nhiên hiện nay trong lòng tôi lựa chọn tốt nhất là Lý Mộc Di. Nếu các anh khiến tôi cảm thấy được các anh so với chị Lý tốt hơn, tôi liền cân nhắc chuyện gả anh trai cho các anh. Nếu không thể thì không bàn nữa. Dĩ nhiên tôi sẽ chọn người tốt với anh trai tôi nhất trong mấy anh."

"Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến Thiên Thiên hạnh phúc." Ba người vô cùng có khí thế mà đồng thanh trả lời.

"Cái này còn phải dùng thời gian để kiểm chứng. Thứ hai, mấy anh hẳn cũng nhìn ra, anh tôi rất đơn thuần. Đây là kết quả của việc tôi không ngừng 'tinh lọc' môi trường xung quanh anh ấy. Tốt nhất là các anh đừng có 'vấy bẩn' anh tôi. Nếu tôi mà phát hiện anh ấy học được ham mê bất lương gì đó, trước tiên sẽ thu thập mấy người sau đó giáo huấn anh tôi."

"Yên tâm!!! Có chúng tôi ở đây!!!" Điểm ấy không cần cô nói chúng tôi cũng biết.

"Tuy rằng đối với mấy người chả có tí yên tâm nào, nhưng tôi cũng không có biện pháp khác. Tôi muốn mở một cửa hàng, không có thời gian trông coi anh trai mỗi ngày. Mặc dù thế, toi cảnh báo mấy người trước. Anh tôi không phải thú cưng của mấy người, chơi chán thì vứt đi. Nếu làm anh tôi thương tâm, tôi sẽ không bỏ qua tên nào hết. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là anh tôi sẽ thích mấy anh. Việc này các anh tự xử lý." Bất thình lình híp mắt lại, Tiểu Tuyết âm trầm tới gần ba người, ngoài cười nhưng trong không cười, "Các người, nếu tên nào dám làm anh trai ta thương tâm, ta gϊếŧ mấy người."

Ba tên sau lưng một cơn lạnh lẽo, sợ tới mức liên tục gật đầu.

"Nhớ kỹ?"

Ba tên tiếp tục gật đầu như băm tỏi.

"Được rồi. Tôi tạm thời cũng chỉ có mấy điều mục này. Những cái khác đợi khi nào nhớ ra thì nói sau. Tiền thuê nhà của mấy người mỗi tháng một nghìn. Bây giờ đưa tôi ba nghìn đồng, ngày mai đem đi xử lý hàng, để có gì khai trương luôn."

"Cho cô cái thẻ này, bên trong là tiền tiêu vặt của tôi, đều cho cô hết." Liễu Vĩnh Nhạc nịnh nọt đưa cho Tiểu Tuyết, "Chắc còn khoảng hai trăm vạn."

"Khoe khoang cậu có tiền à! Bình sinh ghét nhất mấy tên ăn bám gia đình. Tôi chỉ cần mỗi người một nghìn, số thẻ tín dụng của tôi là ***************."

Liễu Vĩnh Nhạc bị giáo huấn 'suy sụp' ngồi lại chỗ. Lâm Hình Tố hả hê liếc thẻ của hắn một cái. Gọi điện bảo Thụy Đức nhanh chóng gửi tiền vào tài khoản của Tiểu Tuyết, cuộc chiến bắt đầu rồi.

.

Chương 44