Chương 10: Dì Ôn đầu bếp

Nhan Nhung Nhung liên tiếp lướt vài cái bình luận, rất nhiều bình luận đều là, “Là thật sao?” “Có thật không?” A a a, dập chết tôi rồi, dập chết tôi thật rồi!”

Nhan Nhung Nhung đặt điện thoại xuống, cau mày ngây người một hồi lâu, cô cảm thấy vẫn nên hỏi rõ ràng, nếu Tư Bá Hành thật sự có bạn gái, cô phải hỏi anh về chuyện em bé trong bụng cô như thế nào, bạn gái anh có thể đối xử tốt với em bé hay không.

Nhưng đứng trên mặt đất, lòng bàn chân truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cô lại kịp nhận ra, bây giờ đã hơn một giờ sáng, Tư Bá Hành bận rộn cả đêm, lúc này chắc chắn là đang ngủ, đi quấy rầy anh thì không tốt cho lắm.

Cô lại trở lại trên giường, nghĩ chờ ngày mai nhất định phải hỏi.

Nhưng ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Tư Bá Hành đã không còn ở nhà nữa, nhưng điện thoại của Nhan Nhung Nhung nhận được tin nhắn của anh.

“Tôi đến công ty, buổi trưa sẽ có người tới nấu cơm cho em, bữa sáng để trong lò vi sóng, em tự lấy ra ăn đi nha.”

Nhan Nhung Nhung vuốt mái tóc rối bời, trả lời một câu “Vâng cám ơn chú.” sau đó ném điện thoại lên giường, còn mình thì vào bếp.

Các dụng cụ nhà bếp đều mới tinh.

Mở lò vi sóng ra, bên trong có bánh mì và trứng chiên, bên cạnh còn có một ly sữa, Nhan Nhung Nhung sờ lên ly, vẫn còn ấm.

Tư Bá Hành nói buổi trưa sẽ có người tới nấu cơm, thật ra Nhan Nhung Nhung muốn nói không cần, cô biết nấu ăn, lúc ở nhà, mẹ bận rộn một ngày, về nhà muốn nghỉ ngơi, đều là Nhan Nhung Nhung nấu ăn, cô nấu ăn mùi vị cũng không tệ lắm.

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là không nhiều lời, Tư Bá Hành sắp xếp tốt cuộc sống của cô, cô coi như là được hưởng thụ một chút, trong đời cô cũng chỉ có một lần như vậy thôi.

Bưng bữa sáng lên bàn, Nhan Nhung Nhung vừa ăn, vừa mở điện thoại lên.

Lại có thêm mấy tin nhắn, của ba, của anh trai, còn có của Tề Duyệt, nhưng Nhan Nhung Nhung không trả lời tin nào cả, cô mở weibo, hot search của Tư Bá Hành đã không còn, Nhan Nhung Nhung nhập từ tìm kiếm.

Lại không có từ tối hôm qua, nhưng sau khi nhập vào Trần Thi Uyển, người đầu tiên liên quan chính là Tư Bá Hành, phía dưới có cư dân mạng bình luận.

“Chuyện gì xảy ra vậy?;

“Tôi cảm thấy nhất định là tổng giám đốc muốn bảo vệ cho Thi Uyển, dù sao ngài ấy là người trong mộng của nhiều cô gái như vậy, đến chỗ Thi Uyển nổi điên thì làm sao bây giờ? Tổng giám đốc nhất định sẽ chuẩn bị vẹn toàn đôi bên rồi mới tuyên bố.”

"Đúng vậy, tổng giám đốc nhiều năm rồi cũng chưa từng thân cận với người phụ nữ nào như vậy, bình thường tham dự hoạt động, bất kể là hào môn quý nữ, hay là ảnh hậu nổi tiếng, ngài ấy đều lạnh mặt, không cho phép tới gần, cũng chỉ có Thi Uyển của chúng ta, có thể kéo tay áo tổng giám đốc, tổng giám đốc còn chưa trở mặt."

"Tôi đã từng xem đoạn video đó rồi. Thật ngọt ngào quá đi. Thi Uyển của chúng ta như đã biến thành một cô vợ nhỏ đáng yêu rồi vậy đó!"

Nhan Nhung Nhung nhìn những bình luận đó, chớp chớp mắt, không cho phép tới gần sao? Những người này có phải có hiểu lầm hay không, rõ ràng là ngài Tư rất dễ gần mà ta.

Cô đang chuẩn bị trả lời, chuông cửa vang lên.

Nhan Nhung Nhung nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi phút.

Mở cửa ra phát hiện một dì trung niên đứng ở cửa, một người rất giỏi giang, dì kia nhìn thấy cô, lại càng giật mình làm rớt đồ trong tay xuống, cà chua, cà rốt lăn đầy đất.

“Ôi trời!”

Nhan Nhung Nhung vội vàng khom lưng hỗ trợ nhặt lên, nhưng dì kia lại căn bản không quan tâm những thứ này, mà là chạy đến sau cửa, nhìn chằm chằm biển số nhà một hồi lâu, nói thầm.

"Đâu có đi nhầm nhà đâu ta!"

Quay đầu lại thấy Nhan Nhung Nhung đang nhặt đồ, dì cũng vội vàng tới nhặt.

“Trời trời, quá kích động, thật ngại quá!”

Nhan Nhung Nhung đưa túi cho dì, hỏi.

“Dì ơi, dì tìm ai vậy?”

Dì kia nhìn vào trong, cười ha hả với Nhan Nhung Nhung.

“Tôi tìm Tư thiếu gia, cậu ấy… ở chỗ này đúng không.”

Tư thiếu gia, vậy chắc là Tư Bá Hành.

Nhan Nhung Nhung vội vàng gật đầu, tránh cửa cho dì kia.

“Đúng, đây là nhà anh ấy.”

Cửa phòng đóng lại, dì đặt đồ ăn trở lại phòng bếp hết, kích động còn giậm chân vài cái, giống như phân chia tinh tế.

Dì quay đầu nhìn Nhan Nhung Nhung vừa cười hòa ái dễ gần.

“Cô gái à, cô là... Cùng thiếu gia nhà tôi…”

Giống như là dì không biết nên nói sao, Nhan Nhung Nhung cũng không biết nên trả lời như thế nào, cô cũng không thể nói ‘thiếu gia nhà dì để con ở nhà chú ấy là vì đang mang thai con của chú ấy’ được.

"Ai nha, dì quên tự giới thiệu trước."

Dì kia vỗ trán một cái.

"Dì là đầu bếp ở nhà cũ, dì họ Ôn, thiếu gia gọi dì là dì Ôn, buổi sáng dì nhận được điện thoại của Tư thiếu gia, bảo dì đến căn hộ của cậu ấy nấu cơm, muốn mua chút đồ ăn cân đối dinh dưỡng thanh đạm, xem ra là làm cho cháu ăn đúng không?"

Ý vị thâm trường.

Nhan Nhung Nhung hơi căng thẳng, nhà cũ, đó chính là người nhà họ Tư, nếu bọn họ biết sự tồn tại của cục cưng, cũng không biết sẽ như thế nào.

Hào môn như nhà họ Tư, chắc cũng có yêu cầu rất coi với người nối dõi.

Nhan Nhung Nhung mím môi.

“Cháu tên là Nhan Nhung Nhung.”

Dì Ôn đợi một hồi lâu, Nhan Nhung Nhung chỉ nói một câu như vậy, dì Ôn thấy cô căng thẳng, cũng không dám hỏi nhiều, thật ra là dì căng thẳng hơn, trong nhà thiếu gia có thêm một cô gái, cái này nếu như bị nhà cũ bên kia biết được, chắc sẽ kinh thiên động địa lắm đây.

Dì cười với Nhan Nhung Nhung.

“À, Nhung Nhung, tên hay đấy,cháu đói bụng chưa? Dì đi nấu cơm, thiếu gia bảo dì làm thêm cho cháu vài món nữa!”

“Hả?”

Nhan Nhung Nhung vội vàng nói.

“Lát nữa làm tiếp đi, cháu vẫn chưa ăn xong bữa sáng, không đói lắm đâu ạ!”

Dì Ôn nhìn thấy bữa sáng trên bàn, không khỏi xấu hổ mỉm cười.

“Vậy cháu ngồi xuống tiếp tục ăn đi, dì… đi xếp cá ra ngoài.”

Vừa vào bếp, Tư Bá Hành đã gọi điện thoại tới.

Dì Ôn nhanh chóng nhận lấy.

“Thiếu gia!”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Tư Bá Hành.

“Dì Ôn, dì gặp cô ấy chưa? Chuyện này đừng nói với bên nhà cũ, cháu cũng mua căn hộ bên cạnh, dì cứ ở đó đi, tạm thời đừng về nhà cũ.”

Dì Ôn nghe mà ngạc nhiên, không cho dì trở về nhà cũ, vậy thiếu gia là muốn dì phải giữ bị mật hoàn toàn, không thể để cho người trong nhà biết về cô gái này, nhưng chuyện thiếu gia có bạn gái, phu nhân và chủ tịch mà biết được là sẽ vui lắm cho mà xem, vì sao lại không thể để cho bọn họ biết chứ?

Dì Ôn não động đặc biệt lớn, dì bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ bởi vì cô bé kia tuổi quá nhỏ, còn chưa trưởng thành? Thiếu gia sợ chủ tịch và lão gia biết sẽ đánh cậu ấy chăn?

Dì chứng kiến sự trưởng thành của thiếu gia, dù cũng không nỡ thiếu gia bị đánh, cho nên nhanh chóng nữa.

“Thiếu gia yên tâm, dì chắc chắn không nói đâu.”

“À, vâng, cô ấy nhát gan lắm, dì nói chuyện cẩn thận một chút nha.”

.

Tư Bá Hành nói xong thì cúp điện thoại.

Dì Ôn ho khan vài tiếng, nhẹ giọng nhỏ nhẹ lặng lẽ nói một câu, Nhan Nhung Nhung ở phòng khách, nghe không rõ, hỏi.

“Dì vừa mới nói cái gì vậy?”

Dì Ôn vừa chớp mắt, vừa nhìn Nhan Nhung Nhung cười.

“Không có gì, nói cách khác nếu cháu muốn ăn gì, nhất định phải nói cho dì biết đấy.”