Chương 11: Con gái thích ăn cay

Nhan Nhung Nhung cảm thấy dì Ôn này diễn rất giỏi, chắc là tốt nghiệp khoa diễn hài, giọng điệu nói chuyện thật sự làm cho cô có hơi muốn cười.

Nhưng có vẻ như cười trước mặt người khác là không lịch sự cho lắm nên cô cố nhịn xuống cúi đầu ăn trứng.

Nhưng một miếng trứng chiên còn chưa ăn xong, dì Ôn lại đi ra, vẫn dùng giọng điệu kệch cỡm hỏi.

“Cháu ăn cá là thích ăn kho tàu? Hay là kho nước? Hay là cá nướng cay ăn đến mức chảy nước mũi.”

“Hả?”

Nhan Nhung Nhung suýt nữa bị một miếng trứng chiên làm nghẹn chết, vội vàng cầm lấy ly uống hết một ly sữa, lúc này mới cảm thấy nhẹ người

“Dì… Dì thích ăn gì thì dì cứ làm thôi ạ.”

Dì Ôn lắc đầu.

“Haizz, vậy thì…”

Nhận thấy giọng mình có hơi lớn, dì lại nhẹ giọng nói.

“Dì lãnh lương là để làm công việc nấu nướng cho cháu, đương nhiên phải dựa theo khẩu vị của cháu mà làm, còn nữa, nếu cháu muốn dì làm gì cũng cứ việc nói, dì vẫn toàn tâm toàn ý phục vụ cho cháu.”

Nhan Nhung Nhung cười lúng túng, bởi vì người dì này từ vừa mới bắt đầu, nói chuyện này khiến cho cô có hơi khó chịu.

“Ờm, dì làm phần cay ấy, làm ít cay lại một chút được không ạ?”

Dì Ôn cười, cười rất tự tin.

“Không thành vấn đề, cháu cứ ngồi đó chờ ăn là được.”

Con gái mà, rất nhiều người đều thích ăn cay, Nhan Nhung Nhung cũng không ngoại lệ, lúc ở trường, chỉ cần trong túi có tiền, chắc chắn phải mua mấy bao cay ăn.

Ăn xong bữa sáng, cô vừa bưng đĩa lên, dì Ôn lập tức chạy ra.

“Đừng đừng, đây là việc của dì, để dì dọn cho, cháu cứ đi chơi đi.”

Nhan Nhung Nhung gãi đầu.

“Vậy, làm phiền dì rồi.”

“Không phiền, phiền cái gì, là chuyện nên làm cả mà.”

Nhan Nhung Nhung cầm điện thoại ngồi xuống sô pha, cô vẫn không biết xài TV công nghệ cao của nhà Tư Bá Hành, dứt khoát không xem nữa, mới cầm điện thoại tiếp tục lướt.

Nhưng những người trên weibo cứ nói đi nói lại những lời đó, cái gì mà chị gái đẹp nhất sẽ rất xứng đôi với Tư Bá Hành cái gì không biết, Nhan Nhung Nhung đều không có cảm giác, dù sao cô cũng hạ quyết tâm chờ Tư Bá Hành trở về, muốn hỏi anh một chút, chuyện này liên quan đến cục cưng của cô, cô vẫn muốn có được một cái cam kết rõ ràng từ phía Tư Bá Hành.

Nhưng vừa muốn lướt đi, lại thấy một tin tức khác.

[Tư Bá Hành vạn năm thiết thụ nở hoa, dẫn theo một cô gái vào ở khách sạn đã bị lộ ra ngoài!]

Nhan Nhung Nhung vừa nhìn tấm ảnh đó, vừa cảm thấy quen mắt, lại cảm thấy không ổn lắm, quen mắt là khách sạn đêm đó cô và Tư Bá Hành ở, không ổn là, tấm ảnh đó rõ ràng ngay cả bóng dáng Tư Bá Hành cũng không có, chỉ có một bóng đen, còn là tóc dài, hơn nữa nhìn từ thân hình, còn rất giống vị đại minh tinh kia.

Quả nhiên, phía dưới lập tức một đống bình luận, đều đang suy đoán là Trần Thi Uyển.

“Ôi, tin chuẩn chưa đấy? Tổng giám đốc thần nhan đẹp trai vậy mà còn bị chị của chúng ta thâu tóm sao?"

Thần nhan? Nhan Nhung Nhung cảm thấy xưng hô này đặt trên người Tư Bá Hành rất chuẩn xác, khuôn mặt của hắn thật sự rất đẹp, khí chất quanh thân lại càng xuất chúng, rất đúng chuẩn quý công tử được nuôi dưỡng trong hào môn.

Nhưng những người này thật sự rất giỏi tung tin đồn, cô nhịn không được trả lời một câu.

“Bức ảnh tối mịt thế này có thấy cái gì đâu? Làm sao biết chính là tổng giám đốc chứ?”

Chợt lập tức có người trả lời cô ngay, một tấm ảnh chụp hồ sơ nhận phòng, những tin tức khác đều bị xóa sạch, chỉ có tên Tư Bá Hành rất rõ ràng.

Chữ viết đó của anh cứng cáp hữu lực, bút tẩu long xà, chắc chắn không phải dễ dàng bắt chước.

Thấy Nhan Nhung Nhung không nói lời nào, đối phương vô cùng đắc ý.

“Chứng cứ trước mặt rõ mồn một sao mà cái cho được, chờ thông báo chính thức đi, Thi Uyển cũng phải gả vào hào môn, còn là hào môn đỉnh cấp nữa.”

Nhan Nhung Nhung để điện thoại xuống, quyết định không lướt nữa.

Bản thân cô cũng thật sự không có việc gì làm, chỉ có thể cầm lấy máy hút bụi định hút bụi dọn sơ nhà cửa.

Nhưng máy hút bụi vừa vang lên, dì Ôn lập tức đi ra, ngăn không cho cô làm, nói lát nữa dì dọn, lại ấn Nhan Nhung Nhung ngồi lên sô pha.

Nhan Nhung Nhung nhàm chán quá, nhớ tới trước kia khi mình ở nhà, công việc luôn làm không xong, quét rác dọn dẹp nhà cửa đều là không có thời gian để nghỉ, một khắc cũng không dám dừng, nếu dùng thời gian quá dài, thời gian nấu cơm sẽ rút ngắn, ba mẹ và em trai tan học trở về mà chưa làm cơm xong là cô lại bị mắng.

Một mình ngồi trên sô pha ngẩn người đến hơn mười một giờ, Tư Bá Hành trở về.

Tư Bá Hành mở cửa, đã ngửi thấy một mùi cay kí©h thí©ɧ mũi phả vào mặt.

Anh vừa thay giày vừa hỏi.

“Món gì thế?”

Nhan Nhung Nhung thấy anh về, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng từ trên sô pha nhảy xuống, chạy về phía anh.

“Tư tiên sinh, chú về rồi à?

Tư Bá Hành ừ một tiếng, ánh mắt dời xuống, liếc mắt nhìn đôi chân trần trắng nõn của cô.

Nhan Nhung Nhung nhận ra ánh mắt của anh, ngón chân giật giật, rất tự giác nói.

“Cháu đi mang giày đây.”

Tư Bá Hành đi tới bên cạnh cô, bế ngang cô lên.

Nhan Nhung Nhung giật mình.

“Này, chú làm gì vậy?”

Tư Bá Hành cũng không nói lời nào, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ, chỉ để lại dì Ôn đứng ở cửa phòng bếp, cầm muỗng trong tay, miệng há ra to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà vào.

Dì ấy, dì ấy đang thấy cái gì vậy?

Dì Ôn cũng không thể tin vào mắt mình, thiếu gia nhà dì lại bế cô gái kia, tuy trước đó đã đoán được cô gái này có thể là thiếu gia bao nuôi ở bên ngoài, nhưng... tận mắt nhìn thấy thì dì vẫn cảm thấy không thể tin được.

Tư Bá Hành ở trong mắt tất cả bọn họ đều là một người lạnh nhạt đến không có du͙© vọиɠ thế tục, những lời đồn đãi trước đó đối với anh càng không có cách nào xem, có người nói anh không thích phụ nữ, còn có người nói anh lãnh đạm, càng có người nói anh không cứng nổi, những lời khó nghe luôn luôn nhiều không đếm xuể.

Cho nên nhân tài trong nhà đều đang thúc giục thiếu gia tìm người để cưới đi, xem mắt cũng đã sắp xếp cho anh vài lần, nhưng thiếu gia không thèm tham dự lần nào cả, những quý nữ hào môn đó đều bị cho leo cây, lời khó nghe đó lại càng nhiều.

Cũng may thiếu gia nhà dì có thể chưa bao giờ xem những lời đó, hơn nữa tính tình lãnh khốc, cũng không ai dám bép xép gì ở trước mặt anh.

Nhưng hiện tại, hôm nay, dì Ôn lại nhìn thấy anh bế một cô gái, đi vào phòng ngủ...

Không gian tưởng tượng thật lớn, dì Ôn thật muốn lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho phu nhân, nói tin tức này cho phu nhân biết, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của thiếu gia, dì lại không dám gọi!

Tin tức kinh khủng như vậy chỉ có thể một mình mình biết, thật sự là tra tấn người.

Dì Ôn nói thầm rồi cầm thìa vào phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Tư Bá Hành bế Nhan Nhung Nhung vào phòng ngủ, mới phát hiện dép không có ở đây.

Nhan Nhung Nhung nhỏ giọng nói.

“Ở phòng khách á chú.”

Anh xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau xách giày của cô vào, ngồi xổm xuống mang vào cho cô.

“Sau này không được phép không mang giày chạy trên mặt đất, con gái không được để bị cảm lạnh, em còn đang mang thai nữa.”

Nhan Nhung Nhung bị giọng nói dịu dàng này của anh làm cho không được tự nhiên, trong đầu vô thức nhớ tới Trần Thi Uyển, người phụ nữ đó thật đúng là may mắn, Tư tiên sinh tốt như vậy lại là của cô ấy!