Chương 12: Scandal hại người

Tay của cô nắm lấy ga giường dưới thân, cố lấy dũng khí muốn hỏi anh vài câu, để không bị hiểu lầm, cô nghĩ đến việc nói rõ lập trường của mình trước khi hỏi về chuyện của Trần Thi Uyển.

“Tư tiên sinh, cháu…”

Tư Bá Hành thấy vẻ mặt cô không ổn, mới không đứng dậy, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhan Nhung Nhung siết chặt lấy ga giường, cô phát hiện mình không biết mở miệng như thế nào, chuẩn bị cảm xúc một hồi lâu, mới nói thêm.

“Tư tiên sinh, sau này chú sẽ đối xử tốt với em bé trong bụng cháu chứ?”

Tư Bá Hành ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Nhan Nhung Nhung lại hỏi như vậy, anh khẽ gật đầu.

Làm gì có người cha nào không thích con mình chứ?

Nhan Nhung Nhung nghe thấy những lời này rất cảm động, nhưng trong lòng lại có chút đau lòng, thật ra khi làm mẹ rồi cô cũng rất thích em bé của mình, nhưng cô lại không thể nuôi nấng nó.

Cô khẽ cắn môi.

“Vậy... chú và Trần tiểu thư khi nào thì kết hôn? Nếu hai người có em bé của riêng mình, cháu có thể nuôi em bé của cháu.”

Kỳ thật nói ra những lời này Nhan Nhung Nhung là hạ quyết tâm rất lớn, cô biết mình mang theo em bé về gặp ba mẹ sẽ gặp phải cái gì, nhưng đây là em bé của cô, nếu đến lúc đó Tư Bá Hành có em bé khác, trong nhà không thích nó nữa, cô sẽ mang em bé của cô theo cô rồi tự mình nuôi dưỡng.

“Trần tiểu thư?”

Tư Bá Hành khó hiểu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm không thôi, vươn ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chọc chọc vào lông mày cô.

“Em nói Trần tiểu thư nào cơ?”

Nhan Nhung Nhung trốn ra sau, trong lòng nghẹn một hơi, Trần tiểu thư nào á? Người này là cho rằng cô không lên weibo sao?

“Trần Thi Uyển đó, chú với cô ấy không phải là…”

Còn chưa dứt lời, Tư Bá Hành đã cong ngón tay lên, gõ nhẹ lên trán cô.

“Sau này bớt xem mấy thứ bịa đặt trên mạng đi, tôi với cô ấy không có quan hệ gì cả.”

“Hả?””

Nhan Nhung Nhung mờ mịt nhìn Tư Bá Hành, trong đầu toàn là câu nói đó của Tư Bá Hành.

Tư Bá Hành đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói.

“Đó là một kiểu lăng xê mà thôi, mấy cái chuyện rối ren này em không cần quan tâm đâu, nhưng mà tôi nói rõ cho em biết, tôi không đối tượng để kết hôn nên em cũng đừng suy nghĩ lung tung."

Bên ngoài truyền đến tiếng dì Ôn gọi anh, Tư Bá Hành bỗng nhiên vươn tay, khẽ xoa đầu Nhan Nhung Nhung một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng ngủ, anh giống như mới biết sau phát hiện mình vừa làm cái gì, lại nhìn tay của mình, bên trên vẫn còn vương vấn mùi thơm của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng nhíu mày, có chút không nghĩ ra hành động vừa rồi của mình.

Mà Nhan Nhung Nhung trong phòng, sau khi đi ra ngoài thì cứ che che mặt mình.

Trời ạ, scandal hại người thật chứ!

Tư Bá Hành vừa vào bếp, đã ngửi thấy một mùi cay gay mũi, xốc nắp nồi lên nhìn, một nồi lớn đỏ rực, nhất thời nhíu mày.

“Dì Ôn, nồi này lát nữa dì bưng về nhà cho mẹ con ăn đi.”

“Hả?”

Dì Ôn vừa rồi gọi Tư Bá Hành vốn là muốn nói mình làm cơm xong rồi, phải về nhà cũ lấy chút đồ giặt quần áo, nhưng không ngờ Tư Bá Hành lại bảo dì bưng nồi cá nướng này về?

“Cô ấy không ăn cay được, lát nữa dì đóng gói mang về đi nha.”

“Không ăn cay được?”

Dì Ôn nghĩ đến vừa rồi rõ ràng là Nhung Nhung nói muốn ăn cá cay mà? Thiếu gia nhà dì có phải không biết khẩu vị của con gái nhà người ta không?

"Thiếu gia, Nhung Nhung nói cô ấy muốn ăn cá nướng, làm cá cay nhưng giảm độ cay xuống, thì cô ấy hẳn là thích ăn cay lắm chứ nhỉ?"

Tư Bá Hành bưng nồi xuống hẳn, lại mở nồi canh bên cạnh, vẫn có canh dinh dưỡng.

Lấy chén múc một chén canh đặt xuống, anh nói với dì Ôn.

“Cô ấy không thể ăn cay được, dì không bưng về thì đổ đi.”

Dì Ôn không dám nói nhiều nữa, thiếu gia rõ ràng đang rất mất hứng, dì có chút đồng tình với Nhan Nhung Nhung, cô bị quản quá nghiêm.

Nồi cá nướng này cuối cùng được dì Ôn bưng về nhà cũ, đặt trên bàn cơm trưa ở nhà cũ.

Nhan Nhung Nhung vất vả lắm mới quên được xấu hổ vừa rồi, từ phòng ngủ đi ra, ngồi ở bàn ăn đợi hơn một hồi lâu, cũng không đợi được cá nướng bưng lên bàn, ngửi mùi cá nướng cô đã cảm thấy chảy nước miếng, trông mong nhìn Tư Bá Hành đặt từng đĩa từng đĩa đồ ăn thanh đạm lên bàn, cuối cùng anh cũng ngồi xuống đối diện Nhan Nhung Nhung, cũng không thấy cá nướng đâu cả.

Tư Bá Hành gắp hai con tôm bóc vỏ bỏ vào bát cô.

“Ăn đi!”

Nhan Nhung Nhung cầm đũa, lại nhìn vào phòng bếp.

“Còn món nào không chú?”

“Không!”

Nhan Nhung Nhung đứng lên, định vào bếp.

Tư Bá Hành vừa gắp thức ăn cho cô, vừa nói.

“Dì Ôn bưng đi rồi.”

Nhan Nhung Nhung ngẩn ngơ, trong lòng có chút mất mát, đã lâu không ăn được cá nướng, mùi vị hôm nay khiến cô thèm ăn dữ lắm.

Cô ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm đũa gắp cơm.

Nhìn dáng vẻ đáng thương đó, Tư Bá Hành đặt đũa xuống, hỏi.

“Muốn ăn cá lắm hả?”

Nhan Nhung Nhung ngẩng đầu, chớp chớp mắt, chưa từ bỏ ý định hỏi:

“Dì Ôn không để lại cho cháu chút nào sao chú?”

“Không!”

Tốt xấu gì cũng gọi nhiều tiếng dì như vậy, hẳn là cũng coi như có giao tình đi? Sao không nỡ để lại cho cô một miếng chứ?

Nhan Nhung Nhung thở dài, miệng nhai một cây cần tây, cảm thấy không có vị gì.

“Muốn ăn cá thì buổi tối bảo dì ấy làm.”

“Ồ!



Ăn cơm tối, Nhan Nhung Nhung đứng lên dọn dẹp bát đũa, Tư Bá Hành lại không cho cô làm, đưa cô về phòng ngủ ngủ trưa, anh tự dọn dẹp.

Nhan Nhung Nhung thật ra không hiểu lắm, một đại thiếu gia như Tư Bá Hành, cư nhiên cũng có thể nấu cơm rửa chén sao?

Mẹ cô Lâm Hân vẫn luôn nói, con trai là phải làm sự nghiệp, làm gì có chuyện đứng ở mấy chỗ toàn là nồi niêu, cho nên anh trai và em trai cô cho tới bây giờ cũng chưa từng vào phòng bếp, chỉ có cô, cần nấu cơm rửa chén, Lâm Hân nói, đó đều là việc cô vốn nên làm.

Tư Bá Hành dọn dẹp phòng bếp xong, sau khi rửa tay xong, trở lại phòng ngủ, Nhan Nhung Nhung đã ngủ, anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô.

Nhan Nhung Nhung ngủ rất là thành thật, cô từ nhỏ đến lớn đều ngủ ở phòng khách, không dám làm gì quá lớn, sợ mình xoay người sẽ ngã xuống.

Mặt cô gái bởi vì ngủ mà đỏ ửng lên, trong điềm tĩnh lại có thêm vài phần xinh đẹp, anh nhìn cô, nghĩ đến vừa rồi cô lắp bắp hỏi anh và Trần tiểu thư khi nào kết hôn, Tư Bá Hành không khỏi cười khẽ, lắc đầu đi ra ngoài.

Nhan Nhung Nhung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt cô mông lung sờ điện thoại, nghe điện thoại.

“Nhung Nhung, a a a a, Nhung Nhung, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói này.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Tề Duyệt, Nhan Nhung Nhung bị một tiếng tru này của cô ấy đánh thức, lập tức mở mắt ra, ngồi dậy.

"Này Duyệt Duyệt, tớ sắp bị cậu dọa đến tái phát bệnh tim luôn rồi ấy, chúng ta có thể đừng kích động đến mức đó được không? Rốt cuộc là sao? chuyện gì mà kích động thế? Cậu có được ảnh chụp có chữ ký của thần tượng hay gì?"