Chương 13: Bị bạn thân kéo đi làm "bóng đèn"

“Trời ơi, không phải thần tượng, là nam thần! Nam thần nói muốn mời tớ đi ăn! Nhung Nhung à, ôi trời ơi, tớ hồi hộp quá!”

Nhan Nhung Nhung đưa điện thoại ra xa một chút, đợi Tề Duyệt hét xong rồi mới đưa lại gần.

“Vậy chúc cậu hẹn hò thành công, một lần có được nam thần của cậu. Nhưng nam thần của cậu là ai nhỉ? Sao tớ không nhớ ta?”

Giọng của Tề Duyệt trong điện thoại trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Chính là đàn anh Chu Sở Tự của hội sinh viên á, trên chúng ta một khóa, anh ấy mới đỗ đại học vào năm ngoái.”

Nhan Nhung Nhung ngạc nhiên, há hốc miệng.

“À, tớ nhớ ra rồi. Có phải lần cậu kéo tớ đi uống rượu, khóc sướt mướt, cậu đã gọi tên đàn anh đó phải không?”

Tề Duyệt ngại ngùng nói.

“Ôi trời, sao cậu nhớ dai thế. Đúng, lần đó tớ khóc vì đàn anh sắp lên đại học, tớ buồn lắm. Mấy hôm trước tớ đi ăn lẩu, gặp lại đàn anh, rồi xin được thông tin liên lạc... sau đó thì...”

“Sau đó hai người bắt đầu liên lạc với nhau chứ gì?”

Nhan Nhung Nhung trêu chọc, nhưng trong lòng cũng vui thay cho Tề Duyệt. Cô ấy là người bạn thân duy nhất của cô, bạn thân có thể ở bên người mình thích, đương nhiên là cô phải vui rồi.

“Đúng là một cô gái hạnh phúc, thật khiến người ta ganh tị. Cậu hẹn hò vui vẻ nhé.”

Tề Duyệt bỗng thay đổi giọng điệu, nghe như ỉu xìu.

“Nhung Nhung à, cậu đi cùng tớ đi.”

“Gì cơ?”

Nhan Nhung Nhung đứng hình.

“Này bà chị, cậu đi hẹn hò, mà mang tớ đi cùng thì kỳ lắm. Hơn nữa, cậu không thấy trên mạng người ta nói gì sao? Phòng cháy, phòng trộm, phòng cả bạn thân đấy. Tớ không muốn tham gia vào mấy chuyện này đâu.”

Tề Duyệt cười to qua điện thoại.

“Đó chỉ là những tình bạn giả tạo thôi. Nếu thực sự có một người đàn ông chen vào giữa tớ và bạn thân, tớ chắc chắn sẽ chọn bạn thân chứ!”

Nhan Nhung Nhung cũng cười.

“Nhung Nhung à, cậu đi cùng tớ nhé. Nếu không tớ không dám đi, tớ hồi hộp lắm. Cậu đi với tớ đi mà, ...”

Tề Duyệt nài nỉ, làm nũng, khiến Nhan Nhung Nhung mềm lòng. Mà cô cũng muốn xem thử người mà Tề Duyệt thích trông ra sao, rồi giúp bạn mình xem xét một chút.

Nhan Nhung Nhung nhanh chóng ra khỏi giường để rửa mặt.

Ra khỏi phòng ngủ, cô thấy dì Ôn đang dọn dẹp. Thấy cô, dì Ôn cười rất đỗi dịu dàng.

“Nhung Nhung, dậy rồi à? Ngủ có ngon không?”

Nhan Nhung Nhung nhớ lại chuyện không ăn được cá nướng, có chút ấm ức, nhưng cô không nói ra. Cô cũng cười đáp lại.

“Dì Ôn, dì về rồi à?”

Dì Ôn bước tới, nhìn chằm chằm vào chân của Nhan Nhung Nhung, Nhan Nhung Nhung lập tức cứng đờ, vội vàng xoay người chạy về phòng ngủ mang dép lê.

“Dì Ôn, cháu phải ra ngoài một lát. Nếu cháu về muộn mà mà ngài Tư về trước rồi thì nhờ dì nói với ngài ấy giúp cháu nhé.”

Ngài Tư?

Dì Ôn cảm thấy cách xưng hô của Nhan Nhung Nhung quá khách sáo. Cô sống chung với cậu chủ rồi, chẳng lẽ đây là kiểu tình tứ giữa các cặp đôi trẻ sao?

Dì tự nhủ rằng mình già rồi, không hiểu được đám trẻ bây giờ.

Nhan Nhung Nhung nhanh chóng rửa mặt và thay đồ. Cô cởi bộ váy ngủ đắt tiền ra, mặc lại quần áo bình thường của mình, đeo ba lô và chuẩn bị ra ngoài.

Dì Ôn từ trong bếp đi ra.

“Nhung Nhung, dì đã pha nước với táo tàu và kỷ tử cho cháu rồi. Mang theo nha.”

Nhan Nhung Nhung nhìn chiếc cốc, chính là chiếc cốc mà Lục Bắc Thần đã đưa cho cô. Nó rất tinh tế, kiểu cốc hút, cũng khá lớn, cầm rất thoải mái, không nóng tay.

“Cháu ra ngoài ăn tối với bạn, cần mang nước riêng theo sao?”

Dì Ôn nghiêm túc nói.

“Phải mang theo. Đồ uống ngoài đó không đảm bảo, có thể chứa phẩm màu và nhiều thứ khác không rõ nguồn gốc. Hơn nữa, mình không biết ai ở ngoài đó, nhỡ có người bỏ gì vào đồ uống của mình thì sao?”

Nhan Nhung Nhung nhếch miệng. Sao cảm giác giống như đang trong một bộ phim gián điệp vậy?

Đường phố đầy người lạ, sao có ai muốn hại cô cơ chứ?

Nhưng cô biết dì Ôn chỉ có ý tốt, nên cô nhận lấy chiếc cốc.

“Vâng, cháu sẽ chú ý. Cảm ơn dì Ôn ạ.”

Dì Ôn tiễn Nhan Nhung Nhung ra cửa, dặn dò cô về sớm. Nếu về muộn, hãy gọi cho cậu chủ để anh đến đón.

Nhan Nhung Nhung gật đầu liên tục rồi mới rời khỏi nhà.

Khu chung cư nơi Tư Bá Hành sống khá xa bến xe buýt. Nhan Nhung Nhung phải đi bộ một lúc lâu mới đến nơi. Cô xem xét, để đến chỗ mà Tề Duyệt nói thì cô phải đổi hai chuyến xe buýt mới được.

Gần một tiếng sau, Nhan Nhung Nhung mới đến được điểm hẹn. Tề Duyệt đã tới trước, đứng ở ngã tư vẫy tay với cô.

Nhan Nhung Nhung vội vã chạy tới, Tề Duyệt đã ôm chầm lấy cô.

“Nhung Nhung, cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi. Dạo này cậu thế nào? Cậu sống ở đâu? Sao tớ hỏi mấy lần mà cậu không nói? Không biết tớ lo cho cậu lắm à?”

Nhan Nhung Nhung cảm thấy ấm lòng, cô ôm chặt Tề Duyệt và cười nhẹ.

"Mình ổn lắm, thật đấy, không cần lo đâu."

Tề Duyệt quan sát Nhan Nhung Nhung, vẫn là chiếc áo thun cũ thường mặc, quần jean bạc màu. Nhưng sắc mặt cô tươi tắn hơn nhiều, không còn quầng thâm dưới mắt. Trông cô khỏe khoắn hơn trước, Tề Duyệt cũng yên tâm đôi chút.

"Thôi được rồi, nếu cậu không muốn nói thì mình cũng không hỏi nữa. Cậu có tiền không? Mình đưa cậu 300 tệ, cậu cứ xài đi, nếu thiếu thì tìm mình."

Nhan Nhung Nhung nhìn số tiền mà Tề Duyệt nhét vào tay mình, đột nhiên nghĩ đến Lâm Hân. Chưa bao giờ bà ấy đưa cho cô dù chỉ 100 tệ, nhưng mỗi lần mua quần áo cho anh trai và em trai thì toàn là hàng hiệu, vài trăm tệ một chiếc. Trong khi quần áo của Nhan Nhung Nhung lúc nào cũng là hàng chợ vài chục tệ.

Nhan Nhung Nhung chưa bao giờ phàn nàn, cô không thấy cần thiết, cô cũng không quan tâm quần áo như thế nào, chỉ cần sạch sẽ và che được cơ thể là đủ. Nhưng dù cô có ngoan ngoãn đến đâu, cũng không đổi lại chút thiện cảm nào từ Lâm Hân. Nhan Nhung Nhung thậm chí đã từng nghĩ mình không phải con ruột.

Cô trả lại tiền cho Tề Duyệt.

"Duyệt Duyệt à, mình vẫn còn tiền. Nếu hết thì mình sẽ tìm cậu."

Tề Duyệt nhìn cô: “Có thật là cậu có tiền không đấy?"

Thấy Nhan Nhung Nhung gật đầu, cô không hỏi thêm nữa, cất tiền vào túi, rồi kéo Nhan Nhung Nhung đi.

"Mau lên, mình vừa thấy đàn anh vào rồi, đừng để anh ấy đợi, nhanh lên."

Nhan Nhung Nhung bị cô kéo đi, phải chạy vội theo. Cô nhìn xuống bụng mình, cảm thấy hơi lo lắng.

"Duyệt Duyệt, đừng chạy, cậu vào trước đi, mình sẽ đi chậm vào sau."

Tề Duyệt không biết Nhan Nhung Nhung đang mang thai, cũng không nghĩ đến lý do khiến cô chậm lại. Thêm nữa, thường ngày cả hai vẫn hay chạy đua, nên cô ấy không để ý.

"Ôi trời, không được. Mình vào một mình thì căng thẳng lắm. Cậu phải đi cùng mình. Nhanh lên, đàn anh đang đợi, nếu anh ấy nóng ruột thì sao?"

Nhan Nhung Nhung bị kéo vào một nhà hàng gần đó, tâm trí cô chỉ tập trung vào cái bụng, không để ý rằng đây là nhà hàng tôm hùm cay.

Cuối cùng, Tề Duyệt thả tay Nhan Nhung Nhung ra, cô vội vàng bám vào ghế để thở đều, tay vô thức xoa bụng, như để trấn an.

Thực ra bụng cô vẫn rất phẳng, thai mới chỉ một tháng, còn rất nhỏ, chẳng cảm giác gì. Nhan Nhung Nhung đang cố tự an ủi bản thân.