Chương 2: Ông chú đó là Tư thiếu

Bởi vì phải làm đủ gà để bán cả ngày, cho nên lượng công việc rất lớn, Nhan Nhung Nhung đói bụng, cùng ba mẹ làm đến hơn mười một giờ.

Lâm Hân nói lớn.

“Được rồi, con lái xe ba bánh đi giao hàng đi, còn lại mẹ làm với ba con là được rồi.”

Nhan Nhung Nhung nhận được mệnh lệnh, cởi tạp dề trên người xuống, đi rửa tay sạch sẽ, lại nhịn không được cúi đầu nhìn bụng, bây giờ còn rất bằng phẳng, không nhìn ra là đang mang thai, nhưng cảm giác đói khát thật lớn lại đang nhắc nhở cô, bé con trong bụng đang rất đói bụng.

Lúc ba mang thùng gà quay lên xe, cô chạy đến cửa hàng bánh bao bên cạnh, mua hai cái bánh bao thịt, ở trong tiệm ăn như hổ đói.

Cô không dám mang về nhà, lần trước cô cũng muốn mua về nhà ăn cùng ba mẹ, kết quả bị mẹ mắng cho một trận thật lâu, nói cô chỉ biết tiêu tiền lung tung.

Cô nuốt sạch bánh bao trong miệng, mới trở về cửa hàng nhà mình, Nhan Giang Hà nhìn cô, chắc là ngửi thấy mùi bánh bao trên người cô, nhưng không nói gì, chỉ nói bảo cô đi đường cẩn thận.

Nhan Nhung Nhung gật đầu, lái xe ba bánh, trên xe chở theo sáu thùng gà quay lớn.

Cô không ngờ nơi mình phải đi giao hàng lại là một khách sạn rất sang trọng, tại phồn hoa nhất nội thành, khu vực hoàng kim, những người lui tới đây đều là người có tiền.

Cô đội mũ che nắng, mặc một chiếc áo T - shirt trắng, đeo găng tay chống nắng, lái xe ba bánh đến cửa nhỏ phía sau bếp.

Quản sự phòng bếp nhìn thấy là một cô gái nhỏ xinh đến giao hàng, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo Nhan Nhung Nhung chuyển hàng vào cho họ.

Nhan Nhung Nhung vội vàng đồng ý.

Nhìn một cô gái nhỏ cố sức xách cái thùng lớn chừng sáu bảy mươi cân, quản sự khẽ nhíu mày.

“Người lớn nhà cháu bề bộn nhiều việc sao? Sao lại để một đứa trẻ như cháu đến giao hàng chứ?”

Nhan Nhung Nhung dịu dàng mỉm cười.

“Vâng ạ, ba mẹ cháu đang rất bận ở cửa hàng, bác yên tâm đi, cháu bê được hết.”

Bê thùng gà quay nặng nề, Nhan Nhung Nhung cảm nhận cảm giác căng trướng trong bụng mình truyền đến, cô chờ mong đứa bé có thể sảy mất, như vậy cô cũng không cần đến bệnh viện nữa, bởi vì cô căn bản không có tiền đến bệnh viện phá thai, cũng không dám nói với ba mẹ.

Trong lúc cô đang cố hết sức bê từng thùng gà quay vào bếp, một chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường.

“Bá Hành, sao cậu dừng lại thế?”

Bạn nối khố nhìn theo tầm mắt Tư Bá Hành, hơi kinh ngạc.

"Đây không phải là cô gái mà cậu đã cứu ở quán bar hôm đó sao?"

Tư Bá Hành nhìn vẻ mặt xinh xắn cố gắng xách thùng lớn phía trước, biểu cảm trên mặt âm tình bất định, trên lý thuyết anh không muốn xen vào việc của người khác, dù sao ngày đó chỉ xen vào việc của người khác một lần, thân phận xử nam bảo tồn ba mươi năm cũng bị mất luôn.

Nhưng nhìn thấy thân thể gầy yếu của cô, trên mặt nhỏ giọt mồ hôi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng ngày đó cô ôm lấy mình ngọt ngào gọi mình là chú ơi, còn có thân thể thơm ngát đó nữa.

Anh nhanh chóng hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng mình là cầm thú, lúc trước không khống chế được lên giường với người ta, bây giờ nhìn thấy cô lại sinh ra tà niệm, quả thực quá đáng xấu hổ.

Anh mở cửa xe, cất bước đi tới.

“Bá Hành!”

Nhan Nhung Nhung đã xách ba thùng lớn vào, còn thừa ba thùng, cô lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị lấy lại sức để bê hết ba thùng đó vào, bụng có cảm giác căng trướng cũng không đau, cô phải dùng sức nhiều hơn, nói không chừng sẽ được sảy thai.

Nghĩ đến bé con sắp bị cô tự tay gϊếŧ chết, cô bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, nước mắt hoà với mồ hôi chảy xuống.

Trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn thấy một bàn tay rõ ràng vươn tới, sau đó thùng gà quay đã bị lấy đi.

Nhan Nhung Nhung ngẩng đầu, đυ.ng vào đôi mắt thâm thúy có chút quen thuộc đó.

Cô giật mình mở to mắt.

“Ch... chú…”

Tư Bá Hành thấy mắt cô đỏ lên, khẽ nhíu mày.

“Mệt lắm hay gì? Mệt thì đừng làm nữa, khóc cái gì mà khóc?”

Nhan Nhung Nhung sụt sịt, lắc đầu.

“Không phải khóc, là chảy mồ hôi thôi ạ.”

“Vậy lau đi, thế phải mang hết những thứ này vào trong à?”

Nhan Nhung Nhung gật đầu.

“Vâng, đều là hàng khách sạn này đặt đấy.”

Một tay Tư Bá Hành xách hai thùng đi vào trong, Nhan Nhung Nhung kinh ngạc, vội vàng muốn cướp lấy.

“Chú à, không cần đâu, cháu có thể tự bê vào mà.”

Đôi mắt đen láy của Tư Bá Hành đảo qua, Nhan Nhung Nhung vô thức cảm thấy hơi sợ hãi, lặng lẽ buông tay ra.

Tư Bá Hành xách hai thùng vào bếp.

“Để ở đây sao?”

Quản sự đang tính lại số vật liệt mua hôm nay, cũng không ngẩng đầu.

“Đúng rồi, để ở đó đi.”

Nói xong ông mới giật mình nhận ra đó là giọng đàn ông, mới ngẩng đầu nhìn lên, sau đó, cảm xúc trên khuôn mặt của ông nhất thời thay đổi.

Ông luống cuống tay chân khép cuốn sổ lại, vẻ mặt tươi cười đi tới.

“Tư thiếu, sao… sao ngài lại ở đây? Tư thiếu, thân phận ngài như vậy sao lại tới một nơi khói dầu lớn như nhà bếp ạ?”

Tư Bá Hành không để ý đến ông, đi ra ngoài xách thùng gà còn lại vào.

“Xong hết rồi đúng không? Tính tiền cho cô ấy đi.”

Quản sự nhìn thấy Nhan Nhung Nhung đứng ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên, cô gái trông trẻ tuổi đến quá đáng này quen biết Tư thiếu sao? Còn bảo Tư thiếu có thân phận như vậy giúp cô xách thùng gà quay nữa chứ?

Đừng nói là ông, mà toàn bộ kinh đô hào môn trong giới cũng không ai có thể tưởng tượng Tư Bá Hành lại có thể làm cái việc xách thùng gà quay vào bếp này.

Nhà họ Tư là hào môn chân chính, đó là tài nguyên tích lũy từ nhiều đời trước, không giống với những hào môn có bối cảnh mỏng manh kia.

Tư Bá Hành là con một đời của nhà họ Tư, người đứng đầu trong giới hào môn kinh đô, cô gái bán gà quay này lại có thể quen biết Tư thiếu sao? Còn bảo Tư thiếu giúp cô xách thùng gà quay?

Lúc này trong lòng quản sự làm ra phán đoán, cô gái này chắc là lại làm gì câu dẫn Tư thiếu rồi.

Ông vội vàng cầm quyển sổ chi tiêu đi tới trước mặt Nhan Nhung Nhung.

“Hàng này về sau không cần cô đưa đến nữa, chúng tôi sẽ phái người đến cửa hàng của cô lấy, trước đó đã nói mỗi con tám mươi tệ, tôi tăng thêm cho cô là 120 tệ một con ok chứ?"

Quản sự ra giá xong, còn cẩn thận trưng cầu ý kiến của Nhan Nhung Nhung.

Nhan Nhung Những bối rối, cô cảm thấy tám mươi tệ một con đã không rẻ rồi, quản sự còn tăng lên hơn 40 tệ là 120 tệ một con, nhiều thế luôn?

Cô vui vẻ vội vàng cúi đầu trước quản sự.

“Cám ơn ngài, giá này rất tốt, à, chú gì ơi, cảm ơn chú nhiều lắm.”

Bây giờ thái độ của quản sự rất tốt, phất tay nói.

“Không cần cảm ơn, hẳn là, hẳn là,” Ông lặng lẽ nhìn Tư Bá Hành, hình như sắc mặt Tư thiếu không tốt lắm.

Ông cũng không dám cùng Nhan Nhung Nhung nhiều lời nữa, thống khoái trả tiền, nhanh chóng đi làm việc.

Trong túi xách Nhan Nhung Nhung cất hơn mười ngàn tệ ra khỏi bếp, trong lòng tính toán nếu dựa theo mỗi con tám mươi tệ giao tiền cho ba mẹ, còn số tiền còn lại có phải cô có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật hay không? Cho dù sau này bị ba mẹ kiểm tra sổ sách, tiền đó cũng tiêu mất rồi, cô có bị mắng chết cũng không nói, cùng lắm chỉ là bị đánh, rồi cho nhịn đói vài ngày thôi.