Chương 3: Đến bệnh viện khám

Nhưng nghĩ đến tối hôm qua mình lén điều tra, nói đến bệnh viện làm phẫu thuật cần phải có chữ ký của ba mẹ, cô nào dám để ba mẹ đi ký tên cho cô, nếu bọn họ biết cô mang thai, nhất định sẽ đánh chết cô mất.

Ánh mắt của cô không nhịn được nhìn chằm chằm Tư Bá Hành, tuy ngày đó ông chú này cứu cô, nhưng là con của anh chắc anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Nhan Nhung Nhung đang giằng co trong lòng, ánh mắt nhìn Tư Bá Hành rất rối rắm.

Tư Bá Hành bị cặp mắt ướt sũng của cô nhìn chằm chằm, trong đầu anh nhớ lại dáng vẻ đầy vết bầm tím khốn khổ của cô ngày đó.

Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ bồi thường lại cho cô một khoảng tương ứng."

Nhan Nhung Nhung nhìn anh, lắc đầu.

“Cháu không cần bồi thường gì cả, cháu có thể cầu xin chú giúp cháu một chuyện được không?”

Tư Bá Hành thấy cô cẩn thận, chật vật lâu như vậy, hình như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được.

“Được rồi, mà nắng gắt quá, đi thôi, vào trong xe rồi nói.”

Anh đưa Nhan Nhung Nhung đến bên cạnh chiếc Bentley màu đen, đưa tay kéo bạn nối khố trên ghế lái phụ ra.

Người bạn nối khố của anh giật mình, nhưng cũng quá tò mò, Tư Bá Hành ở trong giới bọn họ chính là Kim Cương Vương Lão Ngũ thuộc hệ cấm dục, đến nay còn giữ lại thân phận trai tân.

Anh ấy nhịn không được ghé vào cửa sổ xe muốn nhìn xem cô gái đó rốt cuộc đẹp đến mức nào, chẳng lẽ lão Thiết Thụ thật sự muốn nở hoa rồi sao?

Tư Bá Hành nâng kính xe lên, mặc kệ người kia đứng bên ngoài gõ kính, quay đầu nhìn về phía Nhan Nhung Nhung.

Anh chần chờ một chút hỏi.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Anh nhìn mặt Nhanh Nhung Nhung vẫn còn búng ra sữa, thật đúng là sợ mình ngủ với người chưa vị thành niên, vậy thì phạm tội rồi, lương tâm anh cũng cảm thấy rất áy nát.

“Mười chín ạ.”

Tư Bá Hành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may, đã trưởng thành rồi, anh không thành tội phạm.

Nhưng mà ngay sau đó, anh đã bị một câu nói của Nhan Nhung Nhung làm cho suýt nữa ngã xuống dưới ghế ngồi.

“Chú à, cháu mang thai rồi.”

Tư Bá Hành nhíu mày, đây là một câu nói quen thuộc, người ta thường muốn có tiền hoặc muốn có địa vị, bạn của anh trước đây cũng gặp phải chuyện như vậy nên dùng tiền giải quyết.

“Cô muốn bao nhiêu?”

Nhan Nhung Nhung nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bá Hành, mím môi, giải thích.

"Cháu không cần tiền, cháu biết ngày đó là chú cứu cháu, cháu không có ý muốn chú chịu trách nhiệm, chỉ là cháu vừa mới tốt nghiệp cấp ba thôi, một mình cháu không giải quyết được, cũng không cần chú phải cho cháu tiền, mà chú có thể... giúp cháu ký tên vào hóa đơn phẫu thuật của bệnh viện được không ạ?"

“Cô nói cái gì? Ý của cô là sao?”

Tư Bá Hành mở cửa trước rời khỏi ghế lái, đi vòng ra sau mở cửa sau ngồi vào.

Anh bỗng nhiên tới gần làm cho Nhan Nhung Nhung bất an, cô hoảng loạn ngồi dịch sang bên cạnh, kéo dài một chút khoảng cách với anh.

“Không phải cháu muốn dùng em bé uy hϊếp chú, cháu rất xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho chú, chỉ là làm phẫu thuật phá thai cần phụ huynh ký tên, cháu… không thể để cho ba mẹ cháu biết chuyện này được ạ.”

“Phá thai?”

Ánh mắt Tư Bá Hành dừng lại ở cái bụng bằng phẳng của Nhan Nhung Nhung, anh thật sự không tin, lúc này nơi đó đang thai nghén con của anh?

Tư Bá Hành là đại thiếu gia hào môn thật sự, hai mươi hai tuổi tiếp nhận tập đoàn, xử lý gọn gàng ngăn nắp, công ty hơn nữa trong vòng tám năm này không ngừng mở rộng, cho hào môn nhà họ Tư càng thêm huy hoàng.

Nhan Nhung Nhung nhìn sắc mặt khó coi của anh, đôi mắt đen láy lúc này hiện ra hàn quang, cô cắn chặt môi, nói với mình không được sợ hãi, cô thật sự cần sự giúp đỡ của anh, nếu không một mình cô không có cách giải quyết chuyện này.

“Chú không cần lo chuyện khác, chỉ cần giúp cháu ký tên thôi, sau này cháu chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt chú nữa, sẽ không ảnh hưởng đến chú nữa.”

Nhan Nhung Nhung còn đang cố gắng khuyên bảo, bởi vì cô thật sự sợ người này không giúp mình, vậy cô nên làm cái gì đây? Cô thậm chí còn nghĩ đến việc trực tiếp lột mặt đi kiện anh hϊếp da^ʍ, nhưng chuyện như vậy cô không làm được, ngày đó người ta cứu cô, nếu không có Tư Bá Hành xuất hiện, thì ngày đó cô có thể sẽ thê thảm hơn nữa.

Nhưng Tư Bá Hành lại nắm lấy cổ tay cô, kéo thân thể còn muốn trốn xa của cô lại gần.

Nhan Nhung Nhung giật mình, nhưng sức lực lại kém xa người này, bị nhẹ nhàng kéo qua.

“Chú muốn làm gì?”

Tư Bá Hành cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơi dọa người.

Anh phát hiện cô gái này quá gầy yếu, vừa rồi hắn gần như không dùng khí lực gì, lúc này nhìn cặp ánh mắt lo sợ bất an như nai con kia, anh lại vô thức dịu giọng.

“Cô có thể chắc là cô mang thai không? Cô đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

Nhan Nhung Nhung chớp chớp mắt.

“Chưa đến bệnh viện, mà cháu mua que thử thai, hai... hai vạch ạ.”

Tư Bá Hành nhìn cô chằm chằm một lát, nhanh chóng trở lại ghế lái khởi động xe.

Nhan Nhung Nhung giật mình, vội la lên.

“Xe của cháu, xe ba bánh của nhà cháu còn ở đó, chú muốn dẫn cháu đi đâu vậy?”

“Bệnh viện, xe của cô lát nữa quay lại lấy đi.”

Xe dừng lại ở bệnh viện Hựu Ni, Nhan Nhung Nhung biết đây là một bệnh viện tư nhân rất có thực lực, rất nhiều ngôi sao và phú hào đều khám ở bệnh viện này, nhưng người bình thường bị bệnh tật thì không bao giờ dám đến nơi đây khám.

Cảm giác cổ tay siết chặt, cô cúi đầu nhìn thấy bàn tay to của Tư Bá Hành đang nắm lấy cô, xúc cảm hơi lạnh, cũng không đau lắm.

Thấy sắc mặt người đàn ông này lại trở nên rất khó coi, cô cũng không dám phản đối, ngoan ngoãn đi theo anh vào.

Tư Bá Hành dẫn cô đi thẳng lên tầng cao nhất.

Viện trưởng bệnh viện Hựu Ni và một số lãnh đạo cấp cao vốn đang họp, nghe thấy trợ lý bác sĩ tiến vào nói ông chủ lớn tới, nhất thời giật mình vội vàng giải tán, vội vàng trở lại văn phòng.

Tư Bá Hành chỉ vào Nhan Nhung Nhung nói.

“Giúp cô ấy làm kiểm tra, xem có phải mang thai hay không.”

Viện trưởng kinh ngạc, nhưng rất thức thời không hỏi nhiều, mà tự mình đi kiểm tra Nhan Nhung Nhung.

Tư Bá Hành ngồi trên sô pha, hai chân dài bắt chép, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút chờ mong.

Con, Tư Bá Hành lại có con sao? Chính anh cũng không nhận ra là mình đang cười, một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Bên này Nhan Nhung Nhung đi theo viện trưởng làm xong kiểm tra, lúc trở về phòng làm việc, cô nhỏ giọng hỏi.

“Viện trưởng, ở bệnh viện của ngài làm phẫu thuật phá thai tốn bao nhiêu tiền ạ?”

Cô sợ tiền trên người mình không đủ, bệnh viện này nổi tiếng đắt tiền, cô cảm thấy mình đến một bệnh viện nhỏ một chút làm là được rồi.

Viện trưởng khϊếp sợ nhìn Nhan Nhung Nhung.

“Phẫu thuật phá thai? Cô không cần đứa bé này à? Đây chính là cục vàng đó!”

Nhan Nhung Nhung nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng đến mức người lạ chớ vào của Tư Bá Hành, lại nghĩ đến khi ba mẹ đối mặt với cô luôn trừng mắt lạnh lùng, cho dù cô rất muốn giữ đứa trẻ này, cô cũng không có năng lực nuôi nó!

Viện trưởng thật sự không hiểu lắm, nhưng nghĩ đến có lẽ là ông chủ lớn không cần đứa bé này, dù sao là con cái của nhà họ Tư, không phải ai cũng có thể sinh được.

Nghĩ như vậy, ánh mắt ông nhìn về phía cô gái trước mắt này đều có chút thương hại, làm bậy rồi, nhỏ như vậy, cho rằng mang thai con của Bá Hành là có thể được bước chân vào nhà họ Tư sao? Đại gia tộc truyền thừa lâu đời như vậy mà người bình thường nào có thể vào được?